Từ cửa băng qua phòng khách nhỏ, rồi tới giường bệnh của hắn ngắn ngủi chỉ vài bước chân, vậy mà nàng ngỡ như đã cách thiên sơn vạn thủy,[1] một đời một kiếp. Hắn nằm nghiêng người, đưa lưng về phía nàng, trêughẹo Huyên nhi – con gái của bọn họ nô đùa. Tính cách Huyên nhi kì quặc, nếu bé thích ai, bé sẽ đeo dính lấy người đó. Ngược lại nếu bé khôngthích, thì dù chỉ một cái ôm cũng khiến bé khóc thét. Bé đang cầm tráitáo và quả sơn trà liên tục lăn qua lăn lại trên mặt đất, hệt con mèocon đuổi bắt cuộn chỉ thêu, trông rất đáng yêu. Thỉnh thoảng bé ngướclên nhìn hắn cười khanh khách, đủ biết bé thích hắn. Có lẽ đây chính lámáu thịt hòa tan, bất kể cách bao xa, qua bao lâu, cái cảm giác máu mủtình thâm vĩnh viễn tương thông.
Hắn khẽ nghe được tiếng bước chân, tưởnglà Khổng Gia Chung nên quay đầu, nói: “Có phải đã tìm được…” Hai chữ‘người nhà’ nghẹn cứng trong cổ họng hắn. Lúc này, cả thế giới giữa hắnvà nàng như dừng trôi. Hắn cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, cànglúc càng gấp, càng lúc càng nhanh, hệt một giây sau sẽ phá ngực mà chuira. Máu khắp nơi ngừng chảy, cuối cùng dồn hết lên não. Nàng đứng trướccửa, tựa trong giấc mơ, không thể tin nổi. Hắn nắm chặt hai tay, liêntục gõ vào đầu, thậm chí cả mắt cũng quên chớp. Hắn chỉ sợ nháy mắt,nàng sẽ biến mất như vô số lần trong những giấc chiêm bao. Mãi đến khibàn tay truyền tới cơn đau đớn, trên trán truyền tới sự nhức nhối, bấygiờ hắn mới bật cười, run giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-han/3271780/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.