Bầu trời lấp ló ra vài tia nắng nhạt,không khí dìu dịu mát mẻ pha lẫn hương hoa quế ngọt ngào, khiến tâmtrạng ai cũng thư thái. Hỉ Thước đứng trong đại sảnh thì thầm to nhỏ với Hương Lan: “Mấy bữa nay tiểu thư lại kém ăn nữa rồi, em gọi A Thuậnxuống kêu đầu bếp làm vài món ngon mang lên đây. Chị ấy đã gầy thế kia,giờ ăn uống thất thường kiểu này thì phải làm sao?”
Hương Lan đi theo Tịnh Vi đã mấy năm, tận đáy lòng cũng yêu thích và tôn kính phu nhân, dĩ nhiên rất thành tâm:“Đúng đó, vài ngày nay em thấy phu nhân ăn khá ít. Để em gọi A Thuậnxuống nhà bếp.”
Một lát sau, Hương Lan trở về, cười toetoét, khoe: “A Thuận đi rồi, còn nói hôm nay xe từ Giang Nam đưa tới ítđồ tươi sống, đúng dịp nấu cho phu nhân dùng.” Hỉ Thước nghe xong, liềnthả lỏng người. Kể cũng lạ, Tư lệnh hờ hững với tiểu thư suốt hai nămqua, nhưng hễ trong phủ có bất kì thứ gì, đều có phần cho tiểu thư. Khác hẳn lúc xưa ở Giang phủ, người ở đó thay trắng đổi đen, nếu họ muốnđược vật quý giá nào, sẽ ba lần bốn lượt tới lui, rồi bỏ mặc. Ban đầunàng còn tưởng vì tiểu thiếu gia, nhưng tiểu thiếu gia bị Tư lệnh bế điđã bốn tháng, mà tiểu thư muốn cái gì, người trong phủ đều lấy thứ tốtnhất dâng lên.
Trời đã gần trưa, xưa nay tiểu thư luônthức sớm, nhưng dạo này lại rất ham ngủ, thường ngủ đến giữa trưa mớithức dậy. Ngược lại Hỉ Thước thấy vui mừng. Cô nàng rón rén khẽ đẩy cửa, thấy Tịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-han/3271778/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.