Trong văn phòng im bặt tối om, thông quacánh cửa khép hờ, Khổng Gia Chung hoàn toàn chẳng trông thấy gì, chỉ cảm thấy sự tĩnh lặng khiến người ta bất an. Trương Lập đứng trước cửa cũng nín thở liên tục quét mắt thăm dò, nhờ y tìm biện pháp. Khổng Gia Chung bó tay, cả cửa Đại thiếu cũng không để y đi vào thì y hết cách khuyêngiải. Y bất đắc dĩ nhìn Trương Lập cười, thấp giọng: “Đừng nhìn tôi, tôi đành chịu thôi.”
Hách Liên Tĩnh Phong ngồi trên ghế,ngón tay nắm tấm ảnh rơi từ cuốn sách của Tịnh Vi, nhìn lạnh lùng. Chụpảnh thân mật với gã khác còn cả gan đem về miền Bắc ngắm nghía mỗi ngày, nàng thực sự xem hắn là thứ gì? Hắn chết rồi sao? Hay bởi nàng biết hắn quá yêu thương nàng nên được lừng… coi hắn như con khỉ đùa qua nghịchlại?
Hắn quơ tay thật mạnh, toàn bộ vănkiện giấy bút trên bàn đồng loạt rơi xuống. Mặt sàn nhà trải thảm, giữamàn đêm thanh vắng vẫn phát ra những âm thanh rầu rĩ. Đám người KhổngGia Chung đứng ngoài nghe rõ mồn một, nhưng do có lệnh trước đó nênkhông ai dám lỗ mãng, chỉ khẽ đẩy cửa hỏi: “Đại thiếu?” Hách Liên TĩnhPhong im lìm, ngoái nhìn bóng đêm bên ngoài. Bọn Khổng Gia Chung chẳngdám bước vào, hồi lâu sau mới nghe tiếng Hách Liên Tĩnh Phong gọi: “GiaChung, anh vào đây.”
Khổng Gia Chung đẩy cửa, men theo ánh sáng từ ngọn đèn hành lang tới trước bàn làm việc chờ Hách Liên TĩnhPhong căn dặn, nhưng rất lâu sau mà hắn vẫn im lìm. Khổng Gia Chung phòtrợ hắn nhiều năm, biết lúc này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-han/3271765/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.