Năm thứ ba sau khi thành thân, Vấn Tụ sinh một nữ hài nhi, Phong Duyên thoạt nhìn còn cao hứng hơn ai khác, đặt tên cho nữ hài tử luôn an an tĩnh tĩnh kia là Tích Nhan. Y nói, hy vọng tương lai sẽ có một nam tử đến quý trọng nàng, bảo vệ nàng, yêu thương nàng suốt đời suốt kiếp.
Đáng tiếc, kỳ vọng chính là kỳ vọng, Tích Nhan cuối cùng vẫn chẳng gặp được người kia; hoặc giả nàng đã gặp, cuối cùng vẫn lỡ mất.
Khi đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Vấn Tụ. Sau giờ ngọ ngày xuân ấm áp, nàng ngồi thêu dưới bóng cây, ngẩng đầu là có thể thấy Phong Duyên dạy Tích Nhan đọc thi thư. Tích Nhan là hài tử thông minh hơn bất kỳ ai khác, ánh mắt thanh lạnh nhìn thế giới này, bất động thanh sắc, dường như hết thảy đều nằm trong dự liệu.
Vấn Tụ ẩn ẩn có chút lo lắng, hài tử này quá giống Phong Duyên, chỉ sợ một đời lắm long đong. Lo lắng của nàng cuối cùng đã thành thật, thời khắc chiếu thư của tân hoàng đến, Vấn Tụ liền biết bi kịch một đời của Tích Nhan, thế nhưng đó không phải là chuyện mà mình có thể xoay chuyển. Cũng giống như ba năm sau, nháy mắt Lăng Mạt An lần đầu tiên gặp gỡ Phong Duyên.
Khi đó, Vấn Tụ bưng trà đi đến phòng khách, thấy ánh mắt Mạt An, ánh mắt ấy dừng ngay trên mặt Phong Duyên, không hề kiêng kỵ. Năm ấy Phong Duyên 25 tuổi, chính là thời điểm phong thái bức người nhất. Nôn nóng và ngạo khí tuổi trẻ trên mặt y đã hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-chi-toai-mong/80015/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.