"Phong Duyên, ngươi biết không? Kỳ thật gió cũng có dung nhan đấy, chỉ là không ai có thể thấy rõ… Gần đây trẫm luôn nghĩ, nếu trẫm nỗ lực nhìn rõ dung nhan của gió, liệu có phải đã có thể giữ được ngươi?"
Thiên Dương nhìn thấy Mục Phong Duyên lần đầu tiên là khi y được 16 tuổi. Rất nhiều năm về sau, Thiên Dương gần như đã quên mất trong lần thoáng nhìn ban sơ ấy, y trông thấy chính là dung nhan ra sao, chỉ nhớ được vẻ tươi cười khinh khinh đạm đạm trong mắt Phong Duyên. Phong Duyên nhìn Thiên Dương, thế nhưng trong đồng tử có lẽ không hề có y.
Vì thế, Thiên Dương đã nghĩ, ta phải khiến trong ánh mắt hắn có ta, chỉ có mình ta như trong Lạc nhi ý mà thôi. Thiên Dương khi đó còn là một hài tử, bởi vì là Thái tử tôn quý, lại được mọi người nâng niu trong tay, biến thành một hài tử điêu ngoa ngông cuồng. Có lẽ y không biết là mình sẽ phải trả giá những gì cho ý tưởng ngông cuồng của bản thân lúc ấy, khi đó, một đời một kiếp chỉ là một danh từ hư vô buồn cười.
Thiên Dương gặp Phong Duyên, cũng liền chú định trong đời y sẽ có một người như vậy, thoát khỏi lòng bàn tay y, dù y có là cửu ngũ chí tôn cũng chẳng nắm giữ được. Thiên Dương cứ nghĩ đến đây là sẽ hơi uể oải, nhưng cũng có hơi thoải mái, y không biết, nếu mình thật sự chiếm được nam tử di thế độc lập đó, mình chẳng biết có còn muốn được y như lúc ban đầu không. Biết đâu, chiếm được rồi lại vứt bỏ, con người ta đều có mới nới cũ cả mà! Liệu rằng chuyện tình này sẽ có được kết thúc viên mãn? Tất cả đều sẽ có câu trả lời trong Giang Nam Chi Phong Nhan với thể loại Đam mỹ, Cổ đại hấp dẫn, cuốn hút, ngọt ngào xen lẫn bi thương.