Tuy rằng giữ đoàn người Giang Lạp lại trong thành Ngân Nhạn, thế nhưng Quế Thần Tuyết không hạn chế sự tự do của Giang Lạp, thậm chí hắn ta còn chưa lần nào không tìm đến quấy rầy.
Sau ba ngày, lời đồn trong thành dần lắng xuống, lúc này Quế Thần Tuyết mới lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn ta mời Giang Lạp đến rừng đào Hàn Sơn.
Quế Thần Tuyết đi một mình, Giang Lạp cũng vậy, đại khái đều hiểu được hôm nay không người nào thích hợp để ở lại.
Rừng đào tháng sáu hương lan tỏa, mỗi cây rả rích một bóng râm.
Tháng sáu hoa đào thưa thớt, Quế Thần Tuyết lấy mặt nạ xuống, mặc y phục trắng thuần, đơn độc ngồi chồm hỗm dưới một gốc đào nơi Hàn Sơn. Trược mặt hắn bày bình rượu bụng bự, hai ly sứ, tại nơi gió núi rầm rì chầm chậm tĩnh lặng kiên nhẫn đợi Giang Lạp đến.
Thừa dịp Giang Lạp còn chưa tới, hắn ta hồi tưởng lại khoảng thời gian hắn cùng Giang Lạp đi qua từng khoảnh khắc, vẻ mặt không buồn không vui khiến người ta chẳng nhìn được gì.
Lúc xế trưa, Giang Lạp khoan thai đến muộn.
Khi thấy một thân trắng tuyết, áo khoác thanh sam, Giang Lạp đơn độc đi từ từ vào nơi khô ráo của rừng đào, đáy mắt Quế Thần Tuyết xẹt qua chút hoảng hốt. Tình cảnh này hắn ta từng thấy qua, đồng thời nó đã tái hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn rồi.
Giang Lạp vén vạt áo lên, ngồi xuống đất, nom rất có phong thái phong độ của danh sĩ Ngụy Tấn.
Quế Thần Tuyết một mực nhìn hắn, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-lap-song-lai/732628/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.