“…Vậy thì đợi đến khi tìm được Trảm Ngọc rồi nói sau.” Đối mặt với thế tiến công mãnh liệt của Biệt Phong Khởi, Giang Lạp suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng chỉ có thể nói như thế.
Biệt Phong Khởi sáng mắt lên, hi vọng gặp lại thiên nhật.
(Thiên nhật: Mặt trời)
Y lui gối lùi bước, bởi vì như thế mới có thể đem hết thảy vẻ mặt của Giang lạp đều thu vào đáy mắt.
“Chờ tìm được Trảm Ngọc rồi, ngươi sẽ chân chính tín nhiệm ta và nói cho ta biết tất cả mọi thứ về ngươi, đúng chứ?” Biệt Phong Khởi kích động đến âm thanh đều hơi run rẩy.
Y nghĩ mình bồi hồi ngoài cửa lâu như thế, thấp thỏm vò đầu bức tai, lo âu bất an rốt cuộc cũng tìm được chìa khóa mở cửa, tiến vào thế giới nội tâm của Giang Lạp.
Đối với chuyện của Biệt Phong Khởi, Giang Lạp vốn không có lòng tin, nhưng nhìn mặt thật tình của y, hắn nhịn không được mà bật cười. Thoảng như hơi gió mát khẽ vuốt thâm tâm hai đời mịt mù. Ngay lúc này đây, từ tận đáy lòng y vẫn luôn thẳng thắng mà giản đơn, quả thật là vô cùng khả ái, tấm chân tình đáng giá này cần phải quý trọng.
Biệt Phong Khởi thấy Giang Lạp khoan dung ôn hòa như thời gian với hắn vốn chẳng là gì, lúc nói cũng không nói đến mấu chốt. Tâm tư của hắn như một cái đầm nước sâu thẳm không thể nhìn thấu. Nếu có đoạn thời gian sóng lớn trào dâng thì tốt biết bao nhiêu.
Giang Lạp cao thâm khó dò, khiến y cứ lo được lo mất, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-lap-song-lai/732611/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.