“Thiếu gia, ta tới thăm người đây.”
Ở trên đỉnh núi Bạch Vân, cỏ và cây đong đưa hiu quạnh, thiếu niên hồng y quỳ một chân xuống đất.
Trước mặt y là một ngôi mộ lẻ loi, đằng trước là bia đá khắc vài chữ Giang Lạp, con trai trưởng Giang gia chi mộ.
Mặt trời sắp lặn, trên núi hoàn toàn yên tĩnh. Gió từ bốn phương thổi xào xạc, khiến áo bào thiếu niên bay phần phật lộ ra thân thể đơn bạc, gầy gò.
Y duỗi bàn tay trắng bệch hằn lên tia máu màu xanh nhẹ xoa xoa khối bia đá lạnh lẽo, phủi đi tro bụi còn vương trên bia.
Cơn gió lạnh từ trong núi sâu mang theo tiếng quạ đen khiến không khí quanh mộ thêm mấy phần bi thương cùng âm u.
“Thiếu gia, lúc người còn sống người tựa như một cây hoa lan đẹp tuyệt trần khiến không ai có thể rời mắt, không ràng buộc với bất cứ thứ gì, thanh nhã như được trời đất gột rửa vậy. Ta đưa người mai táng ở khe núi gần con suối, ngẩng đầu lên là thấy bầu trời xanh thẳm, cúi đầu là hoa Trường An mà người yêu thích.”
“Thiếu gia có lạnh không? Nếu có để ta ôm người.”
Trảm Ngọc lẩm bẩm một mình. Y nghiêng người để gò má chạm lên những con chữ trên bia mộ, tựa đầu như một đứa trẻ quấn quýt làm nũng.
Y sống quá cực khổ, chỉ có khi nghĩ tới thiếu gia mới khiến y cảm thấy chút ấm áp. Dù cho thiếu gia đã vùi mình dưới cửu tuyền từ lâu nhưng thiếu gia vẫn là tín ngưỡng của y, cùng với những hồi ức đẹp đẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-lap-song-lai/732602/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.