Tiền bối thật sự quá giỏi đoán ý, thoạt nhìn chỉ vừa nhược quán nhưng tài hoa hơn người, hơn nữa còn vô cùng từ ái khoan hồng, săn sóc tỉ mỉ. Tuy rằng rất giống đường ca nhưng so vẻ cao cao tại thượng kia của đường ca thì khác nhau hoàn toàn. Ngẫm lại chuyện lần trước, thật sự ngượng chết đi.
Giang Du Vân chắp tay, vui lòng mà phục tùng nói: “Tiền bối thật là đại nhân đại nghĩa, tiểu tử bái phụ ngài.”
Giang Lạp đưa tay khẽ nâng Giang Du Vân lên, y thuận thế đó đứng dậy.
Giang Lạp vỗ vỗ mu bàn tay y, giống như một trưởng bối hiền từ dặn dò: “Giang công tử, Thẩm công tử hắn…thôi, ngươi vẫn nên buông bỏ đi.” Lời muốn nói lại thôi.
Giang Du Vân thầm nghĩ: Ta biết người hắn thích là ngươi, ta cũng chỉ đành buông xuống mà thôi.
“Tiền bối, bên ngoài có rất nhiều người đến, họ muốn đưa tiễn ngươi.” Giang Du Vân không muốn nói thêm gì về Thẩm Thiếu Hạo nữa, vội chuyển đề tài.
Giang Lạp dửng dưng cười: “Tiễn đưa là việc phụ, muốn chứng kiến hình dáng của bảo vật mới là thật.”
Giang Du Vân thẹn đỏ cả mặt: “Tiền bối…”
Giang Lạp lấy hộp gấm trong tay áo ra, ung dung cười nói: “Nếu đã như thế, ta thỏa mãn tâm nguyện của mọi người thì có làm sao đâu.”
“Đa tạ tiền bối.” Lúc này, Giang Du Vân hoàn toàn nể phục vị “Lý tiền bối” này.
Giang Du Vân dâng lên nỗi lòng xúc động, vội vã mở cửa phòng, muốn báo tin tối nay cho đám người đang ngóng chờ ngoài kia.
Đúng lúc này, chợt xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-lap-song-lai/732596/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.