Các cụ có câu "trước lạ sau quen", lại có câu "ngủ ngày quen mắt, ăn vụng quen mồm".
Chúng thần linh phát hiện dường như Tam thái tử bận việc gì đó trên thiên đình không rảnh chú ý trần gian. Lần đó Quan lão gia khẩn cấp nhập hồn cứu người cũng không gây hậu quả gì, nên ai nấy bắt đầu hầm hè dũng cảm...
(Nguyên văn thì câu nó không thế đâu: Hữu nhất tựu hữu nhị, vô tam bất thành lễ, nghĩa là có một thì phải có hai, không có ba thì không thành lễ giáo. Mà thôi bạn editor thích chuyển ngữ nhảm thế kia cơ ạ.)
Chỉ có thể nói, đám thần linh này quả thực quá nhiều lòng nhân ái, nhân ái nhiều tới mức tràn trề thừa mứa. Chẳng qua lâu nay thần và người có khác không cách nào phát huy, thế nên là, poor Đàn Nhân ráng chịu nha!
Chẳng mấy chốc Bá An phát hiện ra cô bạn gái nhỏ của mình dạo này có tuyến thượng thận hình như hơi phát triển quá mức, tới mức có thể xông ra giữa đường để cứu một em bé sắp bị xe tải chở cát đá cán phải, có thể lao vào dòng nước xiết cứu một vị khách câu cá bị trượt chân rơi xuống nước. Mãi tới khi cô nàng khỏe như lực sĩ nâng lên cái xe bán tải bị kẹt bánh chỗ đường ray xe lửa, nghiêm giọng quát khiến tàu Tự Cường đang lao nhanh phải ngừng lại... Bá An mới giật mình cảm thấy "tuyết thượng thận tiết ra quá nhiều hormone" đã không đủ logic để giải thích những hiện tượng khó mà tưởng tượng nổi này...
(Tàu Tự Cường: mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-lam/262666/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.