Cha ta nhìn chằm chằm vào ta, nói lớn:
“Con và muội muội con sao giống nhau được? Con bây giờ…”
Ta cười: “Con và muội ấy đều là con gái của cha, có gì khác nhau? À phải, con là con gái chính thất, muội ấy là con gái thứ, nhưng cha luôn sủng thiếp diệt thê, con gái thứ của cha sống còn tốt hơn con gái chính thất như con, đợi khi cha nâng Lưu di nương lên làm chính thất, muội ấy cũng là con gái chính thất rồi, tự nhiên không muốn làm thiếp—”
Thẩm Hằng nhìn ta, khinh miệt nói: “Ta và Giang tiểu thư không còn duyên phận, nay đến đây chỉ để tiểu thư có nơi đi sau này, không làm liên lụy đến gia đình.”
Hắn nói cứ như nạp ta làm thiếp là thiệt thòi cho hắn vậy.
Hắn lúc nào cũng nghĩ cho ta, khiến ta muốn lập bia cho hắn.
Ta không vào cửa Thẩm gia, vẫn có thể lấy người áo vải, hoặc đi chùa làm ni cô, nơi nào cũng được.
Huống hồ hai ngày trước, ta còn được ban hôn với Tạ Từ.
Thánh chỉ chưa hạ, nay cũng chưa lộ ra chút tin tức nào.
Chuyện này dù có nói ra cũng không ai tin, ta cũng không nhắc đến, sợ người ta nói ta bị rối loạn tâm thần.
Chưa kịp nói, cha ta đã vỗ bàn nói:
“Hôn sự từ xưa đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, bà mối nói sao nghe vậy, vì thám hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-hua/3630645/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.