Giang Trạm bế Lâm Duyệt vào xe, Quý Thu Hàn đi theo sau. Hắn lại quay đầu dặn thêm: “Lục soát rượu trong người hắn rồi lấy đi, còn nữa, đừng để vào cốp xe, để lên ghế sau.”
“Vâng, đã biết.” Hướng Nam đáp lời, nhưng lôi người ra khỏi cốp xe kiểu gì lại là chuyện khác.
“Anh… anh ơi…”
Lâm Duyệt mơ hồ gọi, đầu óc như thể đang bị người ta ném vào một chiếc kính vạn hoa đang quay. Ánh sáng xen kẽ từ ngọn đèn đường mờ ảo cùng bóng cây ven đường, người đàn ông dưới ngọn đèn bóp điếu thuốc để dập tắt.
“Đừng rầm rì nữa, giờ đưa cậu đi!” Hiện thực lại không phải, Giang Trạm bế người ra ghế sau, nhưng lại phát hiện đứa nhỏ trong lòng đang túm chặt vạt áo sơ mi của hắn.
“Buông tay… a Duyệt, không phải cậu muốn đi tìm anh trai mình à, cậu buông tay nhanh rồi chúng ta đi.” Giang Trạm còn phải lái xe, hắn dỗ dành được hai câu đã hết kiên nhẫn, thẳng tay túm tay cậu bé ra.
Không làm gì được, hai chân Lâm Duyệt đá đá, phản kháng trong vô vọng. Áo sơ mi trong tay đột nhiên bị túm đi, mũi cậu sụt sịt, vành mắt lập tức đỏ hoe, “… Anh ơi, em sai rồi, anh đừng không cần em… em…”
Có lẽ bí mật của cậu bị phát hiện rồi.
Mãi tới khi Quý Thu Hàn đỡ Lâm Duyệt dựa vào người anh mà cậu nhóc vẫn còn đang hỗn loạn xin lỗi, đến mức Giang Trạm cũng hơi mềm lòng: “Được rồi, Chu Vực không cần cậu thì anh sẽ tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-hoa-duc-cham-son/2177792/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.