“Ha ha ha ha ha ha, thật đúng là Tô Tiểu Na! Quả nhiên chỉ có khuôn mặt này mới có thể làm mày nhớ ra, đến cuối cùng thì Quý Hạ vẫn dùng chính bản thân để bảo vệ mày, thật nực cười!!”
Bên ngoài mưa to gió lớn, cơn mưa lạnh lẽo ập đến. Mặt bên của Phương Bân đã ướt đẫm nước mưa, cậu ta thô bạo túm lấy cổ áo Quý Thu Hàn đã hoàn toàn mất hồn trên mặt đất, giống như một con cáo bị lột [email protected] lông chờ làm thịt.
“Công lý chính nghĩa chó chết gì chứ!! Giờ mày nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi phải không?! Mười sáu năm qua, mày mượn lý do truy tìm Triệu Vĩnh Lâm chỉ vì muốn tìm ra hung thủ đã giết Quý Hạ mà thôi! Giờ mày đã biết, hung thủ năm đó giết Quý Hạ chính là mày! Sao, biết sự thật rồi thì cảm thấy thế nào?! Đội trưởng Quý, lúc mày bổ rìu vào chị Quý Hạ, chị ấy còn chưa chết đâu!! Chị ấy còn sống!! Chị ấy cầu xin mày đừng làm thế, cầu xin mày dừng lại! Nhưng mày đã tự tay giết chị ấy!! Quý Hạ không chết trong tay Triệu Vĩnh Lâm, mà chết trong tay mày!! Không chỉ giết Quý Hạ, mày còn giết cả đứa bé trong bụng chị ấy! Tao xấu xa khốn nạn ư? Thế bản chất của mày có khác gì tao không?!”
“… Không!! Mày còn tàn nhẫn hơn tao!! Máu lạnh hơn tao! Mày không chỉ là hung thủ giết người! Mày còn là con quỷ hèn nhát và ích kỷ! Là vì mày hèn nhát nên mới hại chết chị gái tao và chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-hoa-duc-cham-son/2177701/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.