Khi Quý Thu Hàn tỉnh dậy, vẻ mặt anh vẫn còn mê man, có tiếng vo ve ù ù quanh tai như thể ai đó đang ấn một chiếc cốc vào làn nước đục ngầu.
Thiết bị giám sát xung quanh anh còn phản ứng nhanh hơn chính anh, âm thanh tích tích lập tức phá vỡ ánh nắng yên tĩnh trong phòng.
Hàng mi mỏng cố nâng lên một milimet, rồi lại dần dần khép lại vì ánh sáng. Ánh đèn trên trần nhà trắng mờ như nhung, anh nhìn thấy bác sĩ, thấy Tống Hành Huy, thấy Giang Trạm.
Dường như anh nghe thấy Giang Trạm gọi tên mình, sau đó hét vào mặt bác sĩ: “Sao em ấy còn chưa tỉnh? Làm sai bước nào rồi!” Nhưng những giọng nói đó dường như phát ra từ đáy hồ, âm thanh bị bóp nghẹt lắc lư.
Cánh tay anh hơi nặng, có thể trông thấy đầy những vòng băng y tế quấn quanh cổ tay mình. Anh không muốn Giang Trạm tức giận, cho nên cố sức nhấc tay lên, khó khăn nắm góc áo Giang Trạm.
Trong ba tháng qua, Giang Trạm dường như bị ép thành một con thú hoang bị nhốt và sắp phát điên. Các phương án điều trị đều không cải thiện được. Rồi hắn chợt phát hiện ai đó kéo kéo áo mình, kinh ngạc nhìn sang, đôi mắt mệt mỏi che kín tơ máu của hắn chợt sáng lên khi thấy anh tỉnh lại.
Quý Thu Hàn cảm thấy miệng mũi mình giống như bị cắm ống dưỡng khí, anh không nói được.
Giang Trạm lập tức nắm lấy tay anh. Lòng bàn tay ấm áp quen thuộc, vết chai mỏng ở hổ khẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-hoa-duc-cham-son/2177694/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.