Giang Trạm mấy tuần nay đều phải đi công tác ở nước ngoài, sau khi nhận được ba cái báo cáo về công việc nguy hiểm của người yêu mình, lại không thể bay về nước ngay lập tức được, cơn giận tích tụ trong lòng ngày qua ngày lại càng lớn dần. Chiếc thắt lưng trên tay vụt xuống chẳng kiêng nể gì, sức cánh tay lại ngày càng mạnh hơn. Quý Thu Hàn nghiến chặt hai hàm răng, nuốt tất cả âm thanh rên rỉ xuống cuống họng. Đường như Giang Trạm cảm nhận được sự khác thường của người yêu, anh vung thắt lưng lên, lại không hạ xuống tấm lưng kia, mà cuộn lại, cầm trong lòng bàn tay. Trong suốt một năm bên nhau, Giang Trạm đánh Quý Thu Hàn không nhiều, phần lớn đều là do cậu vì quá mải mê công việc mà không biết chăm sóc bản thân. Giang Trạm cũng đã nhắc nhở nhiều lần, nhưng mãi mà cậu không chịu thay đổi. Có lần phát sốt đến mức suýt nữa phải nhập viện, Giang Trạm giận quá mới đè Quý Thu Hàn ra đánh một trận. Căn bản Quý Thu Hàn cũng là một người cứng đầu, cứ bỏ ngoài tai, mặc kệ mấy lời anh nói. Cuối cùng, vẫn là Giang Trạm quá sót cho người yêu, không dám đánh nhiều, chỉ dám dọa nạt một lúc rồi thôi. Hôm nay, Quý Thu Hàn từ đầu đến cuối vẫn chỉ nằm im chịu đòn, ngược lại khiến cho Giang Trạm có chút lo lắng, anh không ném thắt lưng đi, mà chỉ khụy một chân xuống, vươn tay gạt đi những lọn tóc mái ngố lộn xộn và ướt đẫm mồ hôi trên trán người yêu. "Xảy ra chuyện gì vậy? Em nói cho anh nghe đi, được không?" Giang Trạm nhìn cậu, dịu dàng dò hỏi. Quý Thu Hàn yết hầu khẽ động, nhưng tất cả ký ức về 16 năm trước là bí mật cậu chôm giấu thật sâu trong trái tim mình, là tội lỗi, là sai lầm, là lớp sương mù bị nhuộm đỏ thẫm màu máu. Cậu không thể đối mặt với chính bản thân mình của 16 năm trước, cái giá phải trả khi bỏ nhà ra đi quá đắt. Quý Thu Hàn càng không thể mở miệng ôn lại chuyện cũ với Giang Trạm được. Một lúc lâu sau, thấy người kia mãi vẫn không chịu lên tiếng, sự kiên nhẫn của Giang Trạm cũng có hạn, anh chậm rãi đứng lên. Giang Trạm vươn tay, tháo đồng hồ ở trên cổ tay xuống, để lên bàn trà. Có vẻ như, thắt lưng không dùng được nữa rồi, anh muốn đổi một cách khác để làm cho người yêu mở miệng. Quý Thu Hàn đang định lên tiếng trước, quay đầu nhìn thoáng qua động tác của anh, sắc mặt lập tức thay đổi, cậu giãy giụa nửa người trên muốn đứng lên. "Còn cử động nữa thì sẽ đổi lại thành thắt lưng." Giang Trạm lạnh giọng nói, Quý Thu Hàn không biết nên làm thế nào, giờ phút này bởi vì đột ngột dừng lại mà cơn đau phía sau lưng lại càng cảm nhận rõ ràng hơn, cả cơ thể giống như bị lửa nóng thiêu đốt vậy, Quý Thu Hàn dưới tình thế nguy cấp, cậu luống cuống gắt lên: "....Anh coi tôi là gì?" "Hửm...?" Giang Trạm sắn hai ống tay áo lên một nấc, khẽ nhướn mày nhìn cậu. "... Giang Trạm, anh coi tôi là cái gì?" Quý Thu Hàn chậm rãi lặp lại lời nói một lần, cụp mi mắt đen nhánh, quay đầu đi, không nhìn Giang Trạm. "Suốt một tháng, anh nói biến mất là biến mất luôn, một tháng qua anh đi đâu, làm cái gì? Tôi bận rộn như thế nào, chỉ về nhà được có vài tiếng rồi lại phải đi, anh đều biết hết, nhưng tôi thì sao, tôi có biết gì đâu, anh chẳng khác gì bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi vậy, anh có từng nghĩ đến tôi cũng rất lo lắng cho anh không?" Quý Thu Hàn nói chuyện mà giọng điệu cực kỳ yếu ớt, một lớp mồ hôi mỏng bao phủ chiếc gáy trắng muốt cùng với tấm lưng gầy, đầy vết thắt lưng đỏ ửng. "...Vì điều này sao?" Ở phía sau, lần đầu tiên, trên gương mặt của Giang Trạm, lộ ra vẻ phức tạp và bối rối. "Trước khi đi không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh phải đi xử lý một số chuyện quan trọng ở nước ngoài, không ở trong nước." Quý Thu Hàn hơi hơi quay đầu lại: "...Anh biết rõ điều tôi muốn nói không phải cái này mà..." Dường như nhớ đến khung cảnh hai người gặp lại nhau, lời nói vừa ra tới miệng Giang Trạm ngay lập tức bị nghẹn lại. Phải nói, hôm đó, có lẽ là một trong những ngày "chật vật" nhất của anh. Một lúc sau, Quý Thu Hàn đột nhiên nghe được tiếng Giang Trạm bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp theo là tiếng thắt lưng bị ném ở trên thảm. "Tiểu tổ tông của anh à..., em chỉ bởi vì điều này mà khó chịu với anh suốt một ngày trời?" Lông mi Quý Thu Hàn khẽ run, lại bị Giang Trạm một tay vòng qua lưng, một tay vòng qua đầu gối, mạnh mẽ ôm lấy cậu. Vòng tay Giang Trạm ấm áp, bao bọc lấy cơ thể của Quý Thu Hàn. "Anh đảm bảo với em, chuyện như lần này nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện lần thứ hai nữa đâu!" Thật ra, nửa năm trước, cũng từng xảy ra chuyện Giang Trạm đánh cậu. Bởi vì là do có một vụ án xảy ra trong một nhà máy bị bỏ hoang, dù đã lập ra một kế hoạch vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, còn chuẩn bị sẵn cả mồi nhử và cảnh sát đặc vụ, nhưng lại bởi vì "đội trưởng Quý" đột ngột xông vào, không theo kế hoạch lập sẵn, mới gây ra một vụ xả súng liên hoàn, làm bị thương mất mấy người của đội đặc nhiệm. Quý Thu Hàn nói: "......Tôi không tin anh." "Em không tin cũng phải tin!" Giang Trạm dịu dàng đặt Quý Thu Hàn lên giường. "Nằm xuống, để anh đi lấy thuốc cho em, rồi chúng ta sẽ nói rõ ràng chuyện công việc sau." Hai người giằng co một lúc lâu, tiêu tốn quá nhiều thể lực. Đợi đến khi Giang Trạm lấy thuốc trở về giường, Quý Thu Hàn đã mê man ngủ thiếp đi rồi. Suốt ba tháng qua phải làm việc với cường độ khủng khiếp đã khiến cơ thể cậu quá sức chịu đựng rồi. Giang Trạm khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng vươn tay, bôi thuốc lên vết thương sau lưng Quý Thu Hàn, còn đắp cho cậu một cái chăn mỏng, thuốc mỡ lạnh giúp cho vết thương dịu đi, nó cũng làm dịu đi cả những vết sẹo trong quá khứ nữa. Giấc ngủ này Quý Thu Hàn ngủ không sâu, lúc tỉnh lại sắc mặt cũng không tốt lắm. Nhưng, vừa tỉnh lại, đã có một cốc nước ấm được đưa đến bên môi, Giang Trạm còn dịu dàng xoa lưng cho cậu. Lúc Quý Thu Hàn tỉnh lại, cũng đã 4 giờ chiều rồi, Giang Trạm ôm lấy cậu, lo lắng hỏi: "Có phải đau lắm không?...Ngoan...!" Giang Trạm vươn tay muốn vén áo Quý Thu Hàn lên, xem kỹ vết thương cho cậu, nhưng lại bị Quý Thu Hàn chặn lại. "...Không cần xem...!" "Nghe lời nào, ngoan..." Giang Trạm kiên nhẫn dỗ dành cậu, nhưng Quý Thu Hàn mặc kệ lời anh nói. Một lúc lâu sau, Giang Trạm chán nản nhíu mày, chuẩn bị từ bỏ ý định, thì lại nghe thấy âm thanh nhỏ xíu vang lên từ cái đầu đang chôn sâu trong đầu gối của Quý Thu Hàn: "Quá muộn rồi...!" "Cái gì quá muộn cơ?" Giang Trạm khó hiểu. Quý Thu Hàn chậm chạp ngẩng đầu, khẽ cắn cắn môi, bực bội nói: "Em nói anh đánh cũng đánh xong rồi! Giang tổng bây giờ đau lòng cũng quá muộn...!!!" "Rồi, rồi, là anh đánh đau lắm đi? Bây giờ, mới thật sự đau lòng không chịu nổi mà!" Giang Trạm thấy có chút buồn cười, rón rén chạm lên má của người yêu, lại bị Quý Thu Hàn nghiêng đầu né tránh. Anh vòng tay qua cổ Quý Thu Hàn, hôn xuống đôi môi nhỏ kia, lòng bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu. Quý Thu Hàn ngày thường lúc vào cũng lạnh lùng, trên mặt như muốn viết lên dòng chữ: "người sống cấm lại gần, người quen cấm làm phiền" vậy. Chẳng có mấy ai dám chạm vào cậu. Thế nhưng, thật ra tóc của cậu lại rất mềm, lúc không được chăm sóc cẩn thận, cọ vào tay còn có chút ngưa ngứa, Giang Trạm thích nhất là dáng vẻ này của cậu, vì bí mật nhỏ này chỉ có mình anh biết, càng ngày anh càng cảm thấy, người này khiến anh quá mức yêu thích, không muốn buông tay chút nào rồi. Trong lòng Giang Trạm ấm áp vô cùng, lại không nhịn được mà vuốt ve tóc cậu thêm mấy lần: "Anh không liên lạc với em, không phải là anh đang chơi trò mất tích, càng không phải không quan tâm đến em. Mà là ngược lại, biết em vì liều mạng làm việc mà không ăn uống đàng hoàng, lúc nhận được tin ấy, anh hận chính mình không thể bay thẳng về thành phố S này, bắt em...." Quý Thu Hàn nghiêng đầu, lạnh lùng liếc anh: "...Là ai phải kiểm điểm?" "....Rồi, rồi, là anh, là anh phải kiểm điểm!" Giang Trạm tiếp tục nói: "Tháng trước, anh từ Hong Kong đến Campuchia, rồi lại bay về nước Mỹ, muốn để Giang gia vươn ra thị trường quốc tế. Khoảng thời gian đó anh không ở trong nước, công việc quá phức tạp, xử lý mấy bản hợp đồng muốn đau cả đầu, trạng thái của anh lúc ấy cũng rất tệ, anh sợ mình sẽ ảnh hưởng đến em." Quý Thu Hàn nhớ tới khoảng thời gian lần đầu tiên nhìn thấy Giang Trạm, cậu cũng lờ mờ cảm nhận được Giang Trạm chắc chắn không chỉ đơn giản là một doanh nhân bình thường. Lần gặp đầu tiên ấy, cậu còn từng có suy nghĩ, không biết liệu mình có nên ném tên đáng ghét này xuống biển cho cá mập gặm không nữa? Thế nhưng, lâu dần ở bên nhau, cảm nhận của cậu về Giang Trạm cũng dần dần thay đổi, bởi vì anh là một người tình vô cùng dịu dàng. Ngay cả lúc này đây, Giang Trạm cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cậu từ sau lưng, khẽ nói: "Bảo bối à..., tha thứ cho anh đi, được không?" Giang Trạm luôn dỗ dành cậu trước, nhưng chẳng bao giờ Quý Thu Hàn nắm thóp được điểm yếu của anh cả, cậu không muốn trả lời anh. Đợt một lúc lâu, thế mà người yêu lại không có động tĩnh gì, rõ ràng không phù hợp với tính cách của Giang Trạm lắm. Lúc Quý Thu Hàn quay đầu, định mở miệng nói chuyện, cậu khựng lại, há hốc miệng kinh ngạc trước khung cảnh trước mặt. Quý Thu Hàn hoảng sợ hét lên. "Anh điên rồi à?!! Giang Trạm!!!" Giang Trạm tay phải cầm một con dao ngắn, lưỡi dao cắm vào lòng bàn tay trái, cả lòng bàn tay đỏ rực. Dọc theo cổ tay, máu chảy ra, rơi xuống sàn nhà. Con dao này là do Quý Thu Hàn mang về, đặt trên tủ đầu giường, bởi vì nó có hình dáng và công dụng rất giống với con dao gấp MT-L.C.CDA yêu thích của cậu. Đương nhiên, cậu biết rõ con dao này sắc bén và nguy hiểm như thế nào. Đột nhiên, Giang Trạm lại ấn lưỡi dao sâu vào lòng bàn tay, Quý Thu Hàn có thể nhìn thấy xuyên qua lớp da non mềm, lộ ra cả một mảng thịt đỏ thẫm. "Anh điên rồi! Anh làm cái quái gì vậy?" Quý Thu Hàn mặc kệ vết thương còn chưa lành hẳn sau lưng, lao về phía trước, cướp lấy con dao kia. Thế nhưng, cậu lại bị Giang Trạm duỗi tay ôm chặt lấy. Miệng vết thương sâu như vậy, nhưng người đàn ông kia lại không hề thay đổi sắc mặt. Cho dù nhìn thấy sự lo lắng và sợ hãi của người yêu, nhưng đôi mắt màu hổ phách của Giang Trạm chỉ ngập tràn ý cười. "Nhìn xem, thế mà em còn nói không đau lòng cho anh?" Quý Thu Hàn nổi giận, mắng: "Đầu óc anh có vấn đề à? Mau đi bệnh viện đi! Phải khâu vết thương lại, nhỡ để lại sẹo thì phải làm sao đây?!" Quý Thu Hàn gỡ cái tay đang ôm lấy mình của Giang Trạm ra, từ trên giường bò dậy, khoảnh khắc chân cậu vừa mới chạm xuống nền đất lại bị người đàn ông kia vươn tay, kéo vào trong lồng ngực. Giang Trạm so với Quý Thu Hàn cao hơn một chút, giờ phút này, anh hơi hơi cúi đầu, tựa cằm lên bờ vai cậu, giọng điệu dịu dàng vô cùng. "Chuyện công việc không nói nữa nhé! Dù sao, khiến em không thể liên lạc được với anh, đều là do anh sai. Nhưng, bảo bối à..., anh thật sự không ngờ em lại tức giận vì chuyện này... Chẳng phải trước đây, lúc em bận, em cũng thường xuyên không nghe điện thoại của anh còn gì..., Rồi, rồi, không nói nữa, tất cả đều là lỗi của anh, là do anh đánh mạnh, khiến em bị thương, anh nên bị trừng phạt, anh hứa sẽ không bao giờ làm em lo lắng nữa đâu..." Quý Thu Hàn nhìn máu trong lòng bàn tay của Giang Trạm nhỏ xuống áo ngủ của mình, cậu sốt sắng nói: "Giang Trạm! Chuyện này nói sau đi, chúng ta phải đi bệnh viện trước đã...!" Nhưng, cánh tay mạnh mẽ của Giang Trạm vẫn siết chặt lấy cái eo nhỏ của Quý Thu Hàn, không cho cậu thoát, anh hỏi tiếp: "Bảo bối à... em, có thể tha thứ cho anh không?" Quý Thu Hàn nghiến răng nghiến lợi, gắt lên: "Tha thứ cho anh đấy! Mau, mau đi lấy chìa khóa xe!!!" Thế mà, Giang Trạm vẫn không chịu nhúc nhích, hình như anh vẫn muốn nói thêm gì đó. Nhưng, Quý Thu Hàn làm gì còn tâm trạng nghe anh nói thêm mấy lời "vớ vẩn" nữa, cậu giơ chân, đạp một cú vào bắp đùi của Giang Trạm, gấp gáp nói: "Cho anh 3 phút để đi lấy chìa khóa xe, hoặc không tha thứ gì hết! Có muốn hay không?!" "Ồ...! Đi, đi chứ!" Giang Trạm không kịp đề phòng, bị Quý Thu Hàn đá một cú, ngả hẳn người về phía sau. Chợt nhìn thấy đôi mắt đã đỏ hoe của người yêu, anh vội vàng giấu cánh tay bị thương ra sau, dịu giọng dỗ dành cậu: "Miệng vết thương không sâu, không sao đâu, anh đã có tính toán từ trước rồi." Quý Thu Hàn nhìn vết máu chảy trên sàn còn chưa khô hẳn, lại nhìn bàn tay Giang Trạm giấu diếm sau lưng. Cuối cùng, không thể giữ nổi bình tĩnh mà mắng: "Anh con mẹ nó nói vớ vẩn gì thế hả?!! Đi bệnh viện, nhanh lên!!!" Quý Thu Hàn muốn kéo Giang Trạm đi, lại thấy anh cúi người, nhặt một cái khăn sạch sẽ ở góc giường, buộc lại cầm máu trước, còn nói, coi như vết thương đã được băng bó rồi. Buộc xong, Giang Trạm vòng tay ôm lấy eo Quý Thu Hàn, dùng sức đẩy cậu xuống giường. Quý Thu Hàn mấy ngày gần đây không được nghỉ ngơi đầy đủ, sức lực đã chẳng còn bao nhiêu, đột nhiên bị Giang Trạm đẩy một cái, cậu mất thăng bằng, ngã nhào xuống theo anh. Vết thương phía sau bị va chạm mạnh, Quý Thu Hàn không chịu đau nổi, nhíu chặt mày. Thấy thế, Giang Trạm liền đặt tay lên mông Quý Thu Hàn, qua một lớp quần ngủ, vừa xoa vừa nói: "Xoa xoa một chút, cơn đau mau mau biến đi nha!" Quý Thu Hàn ném cho Giang Trạm một từ "Cút!", rồi gạt cái tay kia ra, chống người đứng dậy, cậu muốn đưa Giang Trạm đến bệnh viện trước đã. Chỉ có một tay, Giang Trạm không thể ngăn cản được Quý Thu Hàn. Nhưng, nhờ có cái cơ thể cao lớn này, anh vẫn còn một cách khác, đó là biến mình thành một con bạch tuộc, ôm chặt lấy hai chân và eo của Quý Thu Hàn, không cho cậu nhúc nhích. Quý Thu Hàn đột nhiên bị con bạch tuộc xấu xa kia siết lấy, vặn vẹo người muốn thoát, lại nghe được Giang Trạm gấp gáp nói: "Anh không sao đâu, thật đấy! Một lát nữa, Ngụy Vi sẽ tới, em để anh ôm thêm một lúc đi." Nửa tiếng sau. Bác sĩ Ngụy trẻ tuổi đầy triển vọng xách theo hộp y tế xuất hiện ở phòng khách nhà Quý Thu Hàn. "Ối giời ——!" Ngụy Vi kinh ngạc kêu lên, miệng vết thương này so với câu nói nhẹ nhàng bâng quơ trong điện thoại lúc nãy của Giang Trạm: "Tôi không cẩn thận nên làm xước tay...", là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau, hiểu khô[email protected][email protected] Hơn nữa, hình như Giang Trạm đã lâu rồi không bị thương... "Anh Giang, anh "không cẩn thận" cũng không cẩn thận quá nghiêm trọng rồi?!" Giang Trạm không thèm trả lời câu hỏi của Ngụy Vi, chỉ thúc giục: "Nói nhảm cái gì, nhanh lên..., úi da...!" Lần này đổi thành người đàn ông kia kêu lên, Bởi vì một bàn tay trắng trẻo, mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, không nhân nhượng chút nào đập "Bốp!" một cái vào đầu anh. "Anh ngậm miệng lại một lúc được không? Có thể làm được chứ!" Quý Thu Hàn "lạnh lùng nói", xuống tay không chút khách khí, Ngụy Vi nhìn Giang Trạm bị đánh một cú rõ đau, thế mà vẫn cứ cười cười. Khiến bác sĩ Ngụy trợn tròn mắt ngạc nhiên! Đây vẫn là anh Giang của hắn, đúng không? Chẳng nhẽ hắn vẫn đang ngủ mơ, rõ ràng hắn vẫn còn nhớ sáng nay hắn đã ăn sáng đàng hoàng rồi mới ra khỏi nhà cơ mà?!! Sau khi khâu xong, Giang Trạm vẫn luôn im lặng, chỉ có Quý Thu Hàn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại hỏi Ngụy Vi vài câu về các loại thuốc cần mua và những thứ phải tránh trong quá trình dưỡng thương. Vừa trả lời Quý Thu Hàn, Ngụy Vi vừa lặng lẽ đánh giá người trước mặt. Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu hắn cũng chỉ có năm chữ không ngừng bay nhảy tán loạn: "Thật trắng! Thật đẹp trai!" Người thanh niên này ăn nói lịch sự, nhưng có chút lạnh lùng, xa cách. Khuôn mặt trắng trẻo với đường nét xinh đẹp chói mắt này, Ngụy Vi lập tức cảm thấy những nam thần lạnh lùng cấm dục hay xuất hiện trên Weibo mà mình luôn dè bỉu kia hóa ra thực sự có thật ngoài đời, là mình có mắt như mù mà!!! "Tôi tên là Ngụy Vi, là bác sĩ tư nhân của Giang Trạm, nên xưng hô với anh đẹp trai như thế nào nhỉ?" Bác sĩ Ngụy mải suy nghĩ về anh đẹp trai quá mà vô tình nói ra luôn suy nghĩ trong lòng. Quý Thu Hàn sầm mặt "(¬_¬)" một lúc. Tự hỏi vị bác sĩ này sao tự nhiên lại tỏ ra thân thiết với mình như vậy, nhưng cậu vẫn lịch sự đáp lời: "Quý Thu Hàn, cảnh sát." Con mẹ nó...?!!! Thế mà lại là cảnh sát?!! Chẳng phải cậu ta cùng Giang Trạm là... Ngụy Vi cứng họng không nói thêm được gì nữa. Nhưng, dù sao bác sĩ Ngụy cũng là một người mặt dày, trong cuộc sống cũng luôn có những nguyên tắc của riêng mình! Hắn cười cười lấy lòng, nói: "Vậy từ hôm nay tôi gọi anh là anh Quý nhé! Đây là danh thiếp của tôi, khoa Ngoại tổng hợp, về sau anh có bị đau đầu, bị thương, sốt cao, đều có thể đến tìm tôi. Tôi đặc biệt giỏi chữa trị các vết thương do súng, đạn, dao gây ra, đảm bảo có thể khâu lại lành lặn như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhớ thêm bạn bè trên WeChat với tôi nhé, tôi luôn online 24h chờ anh!" Quý Thu Hàn: "...... Được." Trái ngược với Quý Thu Hàn vẫn lịch sự đáp lời Ngụy Vi, Giang Trạm nhìn cậu nói chuyện với người kia, sắc mặt càng lúc càng không vui. Anh đứng dậy, trực tiếp ôm lấy người yêu, kéo cậu vào phòng ngủ. Trước khi đóng cửa phòng, còn cố tình trừng mắt nhìn người ở ngoài phòng khách kia một cái. Bác sĩ Ngụy vẫn còn đang ngơ ngác nhìn cái tay hết ôm trên rồi lại ôm dưới của Giang Trạm, lại bị cái trừng mắt của anh làm cho sợ chết khiếp, vội vàng lau đi nước miếng trào ra bên khóe miệng, xách cái hộp cứu thương lên, rồi chạy biến. Cửa vừa đóng lại, Quý Thu Hàn có chút khó chịu, muốn đẩy Giang Trạm ra, lại bị hai cánh tay mạnh mẽ của anh giữ chặt lấy. "Sao nào, em thật sự dám kết bạn Wechat với hắn à, để làm gì?! Hay là em muốn cho hắn xem thân thể của em?" "Anh...!" Giang Trạm bật cười, đột nhiên cúi đầu kề sát Quý Thu Hàn, ngân nga bên tai cậu âm điệu mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy: "Đương nhiên không được, em không được phép thêm..., hơn nữa..." Giang Trạm vươn tay, xoa nắm bờ mông mềm mại đỏ ửng dưới lớp quần ngủ mỏng manh: "Hơn nữa, nơi này chỉ có anh mới có thể nhìn thấy..." Làm thế nào mà người đàn ông này lại có thể không biết xấu hổ nói mấy lời như vậy chứ? Quý Thu Hàn còn chưa kịp mắng hai chữ "không thèm...", lại đột nhiên bị Giang Trạm ấn mạnh vào tường, đôi môi anh áp lên môi cậu, muốn tách mở cánh môi mềm kia ra, hôn sâu. Một cái hôn cuồng nhiệt và bá đạo, nụ hôn của Giang Trạm cũng giống y hệt tính cách của anh, ngập tràn sự mạnh mẽ và xâm chiếm, mãnh liệt quét qua từng tấc da thịt mềm mại và ấm áp giữa đôi môi cậu. Dường như muốn in sâu hơi thở của anh vào trong cậu. Nụ hôn vừa kết thúc, Quý Thu Hàn sắp hít thở không thông. Giang Trạm buông cậu ra, khuôn mặt Quý Thu Hàn luôn lạnh lùng trước kia, lúc này đây lại đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, đôi mắt luôn sắc bén và nghiêm nghị lại bị hôn đến đờ đẫn ướt át. Cái mông vẫn chưa lành vết thương của cậu đột nhiên bị người kia vỗ một cái thật mạnh. Quý Thu Hàn bị đau, nước mắt suýt chút nữa trào ra. Cậu gắt lên: "Chết tiệt....! Giang Trạm!! Anh bị điên à, nếu điên thì phải đi chữa bệnh đi chứ!!!" Giang Trạm đè lên người cậu, hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai và cái cổ nhạy cảm của Quý Thu Hàn. "Bảo bối, đem em nhốt lại được không, chỉ cần em chữa bệnh thôi." - --------------------------***---------------------------- Thông báo nho nhỏ: - Từ chương này sẽ đổi xưng hô của đội trưởng Quý với Giang tổng nha. Từ "tôi" với "anh" sang "em" với "anh". Vì hết giận rồi, người yêu dỗ dành giỏi quá, làm đội trưởng Quý không giận nổi đâu?. - Tùy thuộc vào diễn biến câu truyện tớ sẽ đổi ngôi xưng hô sau nhé♥️ - Có một nhân vật mới xuất hiện rồi nè! - À, còn có "bảo bối" có nên dịch hẳn sang thuần việt là "em yêu" hay "bé con" không? Tại có một số đoạn tui thấy Giang tổng gọi "bé con" đáng yêu lắm. Với cả, mọi người thích để "Giang ca", "Quý ca" hay là "anh Giang", "anh Quý" hơn vậy? Tui phân vân quá mãi không chọn được(ಥ﹏ಥ)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]