CHƯƠNG 14
Đường Ca thu kiếm, buồn bực ngồi xuống cạnh đống lửa, mặt đen lại không thèm hé răng, chỉ không ngừng lấy mũi kiếm trạc trạc mấy nhánh cây đang cháy. Ngọn lửa bị hắn gây sức ép một hồi thì tối sầm lại. Tả Ký thật cẩn thận coi sóc mấy con thỏ nướng. Trong lòng ẩn ẩn cảm thấy hình như mình đã làm chuyện gì sai lầm rồi. Nề hà Đường công tử không có bộ dáng hưng trí, xem ra lúc này không tiện nói chuyện, nhất thời hắn cũng không biết mở miệng như thế nào.
Thấy bữa cũng ăn xong rồi, chỗ ngủ cũng lót tốt, Tả Ký rốt cục vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: “Câu thơ kia. . . . . . là ta ngâm sai rồi sao?”
Đường Ca cũng đã nằm xuống, nghe nói như thế liền ngồi nhỏm dậy: “Ngươi. . . . . .” Thanh âm vẫn khàn khàn như trước. Sau khi nói một chữ liền dừng lại, phất phất tay, soạt một tiếng lại nằm xuống, dùng tay áo che mặt lại, sau đó không còn tiếng động.
Sáng sớm ngày thứ hai, gió bắc lạnh run. Tả Ký sau khi bị đông lạnh tỉnh lại, run cầm cập gẩy gẩy đống tro lôi ra thịt thỏ còn thừa lại ngày hôm qua đã chôn vào, hai người phân ra ăn. Có thịt nóng hổi xua lạnh, thần sắc Đường công tử cũng dần dần dịu đi, Tả Ký lại hỏi ra nghi hoặc để trong lòng khó chịu cả đêm.
Đường Ca đầu tiên là sắc mặt tối sầm, chợt thở dài nói: “Mà thôi, dù sao ngươi cũng nên biết.”
Căn nguyên là do bộ kiếm pháp mà Đường Ca có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-trai-mon-no-giang-ho/97104/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.