Ngôi nhà không lớn, không nhỏ, chỉ có một vọng cửa thôi.
Thấy Bạch Sơn Quân bước qua cửa đó đi ra, Hoa Vô Khuyết muốn bước theo.
Nhưng ý thì muốn, chân không cất lên, rồi hắn bất động tại chỗ.
Hắn hiểu, Bạch Sơn Quân không buông lời hăm dọa hắn. Hắn có thể bước ra lắm chứ, song hắn không dám đem sanh mạng ra thử thách với một trường hợp nguy nan.
Bất quá hắn nghĩ rằng, ít nhất hắn cũng bước đi được bảy mươi chứ không là bảy bước, Bạch Sơn Quân nói thế chỉ là một cách nói gọn, không hơn không kém.
Dù bảy bước, dù bảy mươi bước, đời người hạn chế trong bảy mươi bước đó, kể ra cũng đáng thương.
Hắn không sợ chết, song hắn nghĩ rằng dù sao thì cái sống vẫn có ích lợi hơn cái chết. Cho nên lúc chưa cần phải chết thì hắn cố mà sống.
Trong tình cảnh này, cần nổ lực để mà sống, quả hắn cũng có dũng khí lắm chứ.
Nếu chứ mỗi lần gặp cái khổự là mỗi lần nghĩ đến cái chết, thì còn gì là chí khí nam nhi, còn gì là một trượng phu!
Đúng lúc đó, con hổ gầm lên một tiếng.
Cửa đã đóng kín, nhưng con hổ rống lên rồi, một ngọn gió tanh quét tới.
Đèn chao chao chực tắt, bàn ghế trong đại sảnh ngã lỏng chỏng.
Hổ chưa đến, oai hổ đã hiện ra rồi.
Hoa Vô Khuyết biến sắc.
Mãnh hổ đã vào đến khách sảnh! Hiện tại nó không còn là con mèo ướt như trước nữa, nó đã khôi phục cái oai phong của một chúa sơn lâm, nó bước đi chầm chậm, mỗi bước chân của nó có sức mạnh ngàn cân.
Luận về võ công, dù là lúc thường hắn không thể một chưởng mà đánh một con hổ chết ngay, song nếu có mươi con hổ cùng vồ một lượt, vị tất có con nào chạm đến mình hắn được.
Nhưng hiện tại hắn không dám vận khí, thì có khác nào là một gã tầm thường, nói theo thường dân là trói gà không chặt thì nói chi đến một con hổ?
Con hổ bước vào, nó tiến một bước, hắn lùi một bước.
Hắn chỉ còn có cách duy nhất đó thôi, khi nào không còn lùi được nữa hẳn hay.
Gian phòng không lớn lắm, hắn lùi độ mười bước là đụng tường.
Hắn lùi, hổ tiến, hổ đến trước mặt hắn, hổ dựng đuôi thẳng như cán cờ, đuôi quật qua quật lại trong cái dáng sắp sửa chụp phủ xuống đầu hắn.
Nếu chụp thì Hoa Vô Khuyết phải làm sao?
Mồ hôi phún ra thành hạt, chảy ròng ròng xuống má, nếu hắn không kêu cứu với Bạch Sơn Quân, thì trong thoáng chốc, con hổ nuốt hắn là cái chắc.
Tuy hắn chưa muốn chết, nhưng con người như hắn khi nào lại kêu cứu với bất cứ ai, kể cả nhị vị ân sư của hắn.
Lại một tiếng hổ rống lên.
Không gian rung chuyển, chiếc lọ hoa trên mặt bàn ngã ngang, lăn long lóc, rơi xuống nền kêu một tiếng xoảng, vỡ vụn.
* * * * *
Giang Ngọc Lang bật cười cuồng dại, thoát nhanh ra ngoài.
Nghe tràng cười biểu hiện sự đắc ý rõ rệt của hắn, Thiết Tâm Nam rợn người, đổ mồ hôi lạnh.
Nàng biết rõ Giang Ngọc Lang có cái tâm trường rất độc, song cái gan rất nhỏ, nếu không nắm được một phương tiện cụ thể và hữu hiệu chế ngự Hoa Vô Khuyết thì chẳng khi nào hắn đắc ý như vậy.
Thì làm sao nàng yên tâm được về Hoa Vô Khuyết?
Thế ra Hoa Vô Khuyết đã chết rồi sao? Việc đó có thể xảy ra được chăng?
Thiết Tâm Nam suýt buộc miệng thét lên một tiếng hãi hùng, nàng nghe con tim vỡ ra từng mảnh, từng mảnh.
Nàng an hay nguy, điều đó không còn là vấn đề cho nàng nữa, nàng chỉ lo cho Hoa Vô Khuyết thôi.
Trời! Nếu Hoa Vô Khuyết có bề gì!
Tiếng thét không thoát ra được, thì lệ thảm thoát ra, lệ thảm kết thành dòng, tuôn cuộn cuộn.
Bỗng, Hắc Tri Thù bật cười lạnh mấy tiếng rồi thốt:
- Nữ nhân! Thì ra nữ nhân nào cũng tầm thường cả! Chết là cái gì chứ? Chết đâu phải là việc trọng đại trong đời, khóc làm chi cho thương tâm cực độ?
Thiết Tâm Nam cắn môi, ngưng khóc rồi hỏi:
- Các hạ cho rằng tôi thương tâm cho chính tôi?
Hắc Tri Thù hừ một tiếng:
- Không cho cô nương thì còn cho ai nữa? Chẳng lẽ người chết rồi mà còn cần thiên hạ thương tâm? Cái điều thương tâm ấy có ích gì cho người chết?
Thiết Tâm Nam lại khóc, vừa khóc vừa lắc đầu thốt:
- Các hạ không hiểu đâu! Vĩnh viễn các hạ không hiểu đâu!
Đột nhiên, Hắc Tri Thù trừng mắt:
- Thì ra cô nương thương tâm cho gã họ Hoa đó?
Thiết Tâm Nam cúi đầu, buông qua nức nở:
- Ừ Hắc Tri Thù cao giọng:
- Giả như Tiểu Linh Ngư chết, cô nương có thương tâm như vậy chăng?
Thiết Tâm Nam vụt ngửng mặt, nhìn y trân trân, lâu lắm nàng mới nhếch một nụ cười thê thảm:
- Nếu Tiểu Linh Ngư chết, liệu ta có còn sống được chăng? Ta không sống được thì còn chi nói cái việc thương tâm?
Hắc Tri Thù nổi giận:
- Đã thế, sao cô nương lại thương tâm cho kẻ khác?
Y gằn giọng, tiếp luôn:
- Một nữ nhân chỉ có thể thương tâm cho một nam nhân thôi! Ngoài nam nhân đó, dù cho bất cứ ai khác, chết hay sống cũng chẳng thành vấn đề, cô nương không thể chiếu cố tất cả nam nhân trên đời này được!
Thiết Tâm Nam thở dài, u buồn tiếp:
- Tâm sự của tôi, chẳng khi nào các hạ biết được, vĩnh viễn không biết được.
Đừng nói là riêng một mình các hạ, bất cứ ai trên cõi trần này cũng chẳng hiểu được.
Đến lượt Hắc Tri Thù nhìn nàng chăm chú.
Sau cùng, y thở ra, gật gù:
- Có lý. Rất có thể là tâm trường của nữ nhân mềm hơn nam nhân, nếu tại hạ ở vào trường hợp này...
Thiết Tâm Nam chận lời:
- Không nói chi là Hoa Vô Khuyết, giả như các hạ chết đi thì tôi cũng có thể thương tâm như thường.
Hắc Tri Thù cau mày:
- Tại sao?
Thiết Tâm Nam đáp nhanh:
- Tại vì các hạ là bằng hữu của Tiểu Linh Ngư.
Hắc Tri Thù trừng mắt:
- Chẳng lẽ cô nương vào đây với mục đích duy nhất là giải cứu tại hạ?
Thiết Tâm Nam cười khổ:
- Không vì mục đích đó thì vì lý do nào nữa?
Hắc Tri Thù giương tròn mắt nhìn nàng một lúc lâu, rồi nghiến răng, rồi buông từng tiếng:
- Rất tiết, hiện tại tại hạ không cử động được đôi tay, chứ nếu được thì tại hạ xé cô nương ra thành ngàn mãnh vụn.
Thiết Tâm Nam hết sức kinh ngạc:
- Tại sao lạ thế? Tôi đến cứu các hạ, các hạ lại hận, thế là nghĩa lý gì?
Hắc Tri Thù hằn học:
- Hắc Tri Thù này bình sanh chưa hề chịu thọ nhậõn bất cứ nơi ai một điểm ân tình. Tại hạ sắp chết đến nơi, vô hình chung mà thọ ơn của cô nương, thì làm sao tại hạ chết an tâm? Cái ơn đó mang theo xuống tuyền đài, nặng nề là cái chắc, lại không có cách nào báo đáp, như vậy tại hạ dù thành ma rồi mà cũng chẳng được an nhàn, vì là con ma mang nợ.
Thiết Tâm Nam sững sờ.
Rồi nàng cũng thở ra thốt:
- Tôi biết rõ tâm trường của các hạ, các hạ đúng là một trang nam tử hán.
Hắc Tri Thù trầm gương mặt:
- Hừ!
Thiết Tâm Nam quay nhìn Mộ Dung Cửu, nàng vẫn si si dại dại như lúc nào.
Nàng ngồi thừ người ra đó, có thể bất động suốt ngày, nhiều ngày.
Thiết Tâm Nam cười thảm:
Nhưng các hạ cũng nên nhớ điều này, là vì cứu người nên các hạ mới vào đây!
Hắc Tri Thù cất tiếng oang oang:
- Đúng vậy! Tại hạ vì muốn cứu nàng ấy nên vào đây! Tại hạ cam chết vì nàng, trừ nàng ra, dù cho bất cứ nữ nhân nào chết trước mặt tại hạ, tại hạ chẳng hề vưon bàn tay ra tiếp trợ.
Thiết Tâm Nam càng sững sờ hơn.
Nàng không tưởng là con người quái dị đó lại có tánh cố chấp đến mức độ đó, cái cố chấp của một kẻ thành thật yêu, chân thành yêu đến si mê.
Cái điều làm cho nàng thêm lạ lùng, là đối tượng lại yêu đắm đuối một người nửa ngây nửa dại...
Hắc Tri Thù gắt:
- Cô nương lấy làm lạ? Cô nương tưởng rằng nàng ấy không xứng đáng cho nam nhân yêu say mê à? Cho cô nương biết, dù nàng ấy điên dại như vậy, song so với bất cứ nữ nhân nào trên đời, nàng còn cao giá hơn gấp mười, gấp trăm lần. Nàng đáng yêu hơn tất cả các nữ nhân còn lại.
Thiết Tâm Nam thở ra:
- Dù các hạ dành trọn chân tình cho nàng, nàng cũng chẳng biết được...
Hắc Tri Thù trầm giọng:
- Cái đó đã hẳn rồi.
Thiết Tâm Nam lắc đầu:
- Yêu như vậy là chuốc vô vọng, biết như vậy mà các hạ còn yêu, còn đeo đuổi, thế là nghĩa làm sao?
Hắc Tri Thù quắc mắt:
- Tại tại hạ yêu nàng, đâu cần nàng biết? Đâu cần nàng đáp lại cân xứng? Tại hạ yêu được, cứ yêu, yêu không điều kiện, yêu cho chính mình thì nàng biết hay không biết, cũng chẳng quan hệ gì!
Thiết Tâm Nam run run giọng:
- Giả nhưng ày sau mà nàng biết được, và biết rồi mà nàng không yêu các hạ, không màng đến các hạ, thì sao? Các hạ vẫn yêu nàng, yêu mãi mãi nàng?
Hắc Tri Thù lớn tiếng:
- Tại hạ vẫn yêu nàng, yêu mãi mãi! Tại hạ yêu nàng nhưng không mong muốn nàng chết, tại hạ sẵn sàng chết để đổi lấy cái sống cho nàng.
Thiết Tâm Nam lặng người một lúc.
Sau đó nàng lại khóc, khóc một lúc, nàng lại than:
- Đời người con gái, nếu có một nam nhân yêu chí thành chí thiết như vậy, thì có chết cũng chẳng còn ân hận gì nữa.
Nàng nhìn qua Mộ Dung Cửu, nàng cũng đổ lệ như nàng.
Nàng vừa kinh kãi, vừa mầng rỡ kêu lên:
- Cô nương có nghe bọn tôi đàm thoại với nhau chứ? Cô nương hiểu được ít nhiều ý tứ của bọn tôi chứ?
Mộ Dung Cửu khóc, nhưng đôi mắt của nàng vẫn si si, mê mê như lúc nào.
Hắc Tri Thù chớp chớp mắt, niềm phấn khởi bộc hiện, song chỉ một thoáng thôi, ánh mắt của y trầm xuống, trong vùng u buồn.
Thiết Tâm Nam an ủi y:
- Đừng buồn lắm các hạ. Hiện tại thì nàng ngây ngây dại dại như vậy đó, nhưng chân tình của các hạ sẽ cảm hóa nàng, khích động nàng, rồi cũng có lúc nàng khôi phục tâm trí, nàng sẽ trở lại với trạng thái bình thường...
Bỗng có tiếng cười khanh khách vang lên, rồi một câu nói tiếp theo:
- Cũng có lúc? Chỉ sợ cái lúc đó chẳng bao giờ đến!
Câu nói dứt, Giang Ngọc Lang tiến vào.
Hắn vào một mình, Thiết Bình Cô không theo hắn.
Thiết Tâm Nam kinh khủng, hấp tấp hỏi:
- Ngươi còn vào đây làm chi nữa?
Giang Ngọc Lang điềm nhiên:
- Vào đây để gặp ngươi chứ để làm gì?
Hắn lắc lm ình, bước đến trước mắt Thiết Tâm Nam, đưa tay xoa xoa má nàng, từ từ thốt:
- Người ta nói một ngày không thấy nhau, mường tượng ba năm vắng mặt, nhưng ta thì khác, nửa khắc không thấy ngươi, là cầm bằng cách biệt bằng mười năm dài. Dĩ nhiên cái khổ, ước vọng tương phùng phải mầng hơn.
Thiết Tâm Nam khiếp quá rú lên:
- Ngươi... ngươi đừng quên là nàng ấy có thể xuất hiện bất cứ lúc nào đấy!
Giang Ngọc Lang cười hắc hắc:
- Ngươi khéo lo xa cho ta, khi nào ta quên điều đó? Cho ngươi biết, ta vừa cho nàng uống một hoàn an thần, bây giờ nàng đang say giấc điệp, dù cho ngươi có hét la đến toạc yết hầu, vị tất nàng đã tỉnh lại?
Thiết Tâm Nam rung bắn ngươi lên, hét vang:
- Nếu ngươi chạm đến chân lông ta, ta sẽ mách lại với nàng...
Giang Ngọc Lang bật cười khanh khách:
- Làm gì có việc đó? Ta bảo đảm là ngươi chẳng bao giờ tố cáo với nàng được!
Khi nàng tỉnh lại rồi, thì chẳng còn nói năng gì được nữa, như vậy, ngươi mong gì tố cáo ta?
Thiết Tâm Nam rợn mình.
Giận dữ chẳng xong, nàng phải đấu hiền, xuống nước van xin:
- Ngươi... ngươi đừng làm vậy, Giang Ngọc Lang ơi! Tốt hơn ngươi nên giết ta đi! Ngươi giết, ta cảm kích vô cùng.
Giang Ngọc Lang cười hì hì:
- Giết ngươi? Tại sao ta giết ngươi? Dù sao thì ta cũng rất thương hương tiếc ngọc chứ? Tiểu Linh Ngư và Hoa Vô Khuyết có cái diễm phúc được má tựa, vai kề thì ít nhất ta cũng làm được như chúng chứ, thà rằng ta làm kẻ đến sau, nhưng có vẫn hơn không! Nếu chẳng làm như vậy thì hóa ra ta thua kém chúng sao? Không đâu, Thiết Tâm Nam, ta chẳng giết ngươi, ta cần hưởng thọ với ngươi!
Hắn cười lớn, đồng thời quàng tay ôm choàng ngang mình Thiết Tâm Nam, hắn nhấc bổng nàng lên tiếp:
- Nói thực với ngươi, ta chẳng màng chi cả, ta chiếm được ngươi là đủ rồi, đủ lắm rồi. Mà ngươi cũng đừng quên điều này, ta chẳng phải là si mê ngươi đâu nhé, ta chiếm ngươi là để có một đòn đánh trả Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư đó! Cho nên ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta!
Thiết Tâm Nam hôn mê liền.
Hắc Tri Thù giương to mắt nhìn Giang Ngọc Lang mang Thiết Tâm Nam rời nơi đó.
Ngoài vừa giương mắt nhìn, y còn làm gì hơn được?
Và còn nghi ngờ gì nữa, chỉ trong khoảnh khắc đó thôi, Thiết Tâm Nam sẽ ôm hận suốt đời, nếu nàng có gan sống sót mà ôm hận.
Chỉ sợ nàng tự tử mất.
Dù cho Hoàng thiên muốn cứu nàng, Hoàng thiên cũng không thể rời cung trời xuống nhanh chóng, xuống kịp thời.
* * * * *
Mãnh hổ chồm chồm, chực chụp.
Hoa Vô Khuyết thấy thần chết quá gần.
Ngờ đâu trong lúc vạn tử vô sanh đó, Hoa Vô Khuyết chợt phát hiện cạnh mình có một bức họa treo tường, cạnh dưới bức họa, ấn sâu vào tường.
Hoa Vô Khuyết đưa tay giật, rồi đẩy, hắn giật và đẩy vài lượt, đột nhiên bức họa thụt vào trong, bày ra một khung cửa, dĩ nhiên, cửa không có cánh.
Không chậm trễ, hắn lách mình vọt qua khung cửa đó.
Hắn vọt qua khung cửa thì con hổ lại rống lên, không gian rung chuyển.
Con hổ không con làm gì hắn được nữa, vào trong rồi, hắn hoành tay xô bức họa trở về chỗ cũ.
Khung cửa đóng kín lại, ngăn chặn con hổ bên ngoài.
Hắn thở phào mấy lượt, mất mấy phút giây, hắn mới lấy lại bình tĩnh, rồi hắn đảo mắt quan sát khung cảnh mới.
Nơi hắn lọt vào là đầu thềm, bên trên thềm có bảy bậc bằng đá, ăn thông xuống sâu, bên dưới có con đường, dẫn đến một gian phòng, có cửa, ánh đèn từ bên trong cửa chiếu qua khe hở, rọi ra ngoài.
Từ đầu trên thềm, hắn theo bậc, lần xuống bên dưới, lần theo con đường đó, đi thẳng đến trước gian phòng.
Dĩ nhiên, hắn không dám cử động mạnh, hắn di động như một bóng ma.
Trong trường hợp này, hắn thấy cần phải lục soát hoàn toàn khu này, để xem cho biết tất cả an bày, bố trí nơi đây.
Nhưng hắn chưa ghé mắt nhìn qua khe hở, xem bên trong gian phòng có những gì, đột nhiên hắn nghe âm thinh của Thiết Tâm Nam kêu lên:
- Ta... ngươi... đừng làm thế! Thà ngươi giết ta còn hơn!
Quên mất sự dè dặt, còn cách mấy bước nữa đến cửa phòng, Hoa Vô Khuyết không bước, trái lại hắn phóng chân nhảy tới.
* * * * *
Giang Ngọc Lang dương dương đắc chí bế Thiết Tâm Nam ra ngoài. Bỗng hắn thấy một bóng người đứng chắn nơi khung cửa.
ánh đèn chiếu rõ gương mặt của người đó, bất giác Giang Ngọc Lang rụng rời...
Thực ra, chính hắn đã chết cứng rồi, nếu hắn còn lùi trở lại phòng là do bản năng tự tồn điều động cơ thể, đẩy hắn trở lại thôi.
Trên gương mặt anh tuấn của Hoa Vô Khuyết niềm phẫn nộ hiện rõ. bình sanh, hắn chưa hề tỏ vẻ phẫn nộ, bây giờ hắn trầm trầm thần sắc như thế thì đủ biết hắn tức uất đến mức độ nào.
Hoa Vô Khuyết đến đây, hắn đến đây được là hắn không việc gì, Bạch Sơn Quân và Bạch phu nhân không cầm chân hắn nổi.
Hoa Vô Khuyết trừng mắt nhìn hắn, lúc đó mà Hoa Vô Khuyết đề khí được là Giang Ngọc Lang cầm như về chầu tiên tổ.
Từ lúc xuất cung đến nay, hắn chưa hề có ý giết người, cái ý do chính hắn, song Giang Ngọc Lang đã làm hắn quá phẫn, hắn không thể dung thứ con người trùng độc đó mãi, con trùng độc sống sót thêm một ngày, là ngày đó có người bị hại.
Hại ai cũng còn được đi, hại ai khuất mắt hắn cũng còn được đi, chứ hại người trước mắt hắn, mà người bị hại lại là Thiết Tâm Nam, thì mười mạng Giang Ngọc Lang, hắn cũng giết được như thường, giết ngon tay, giết sướng ý.
Nhưng muốn giết mà làm sao giết được?
Tuy nhiên, làm gì Giang Ngọc Lang biết được chuyện đó? Năm mạng hắn còn chẳng hiểu là hiện tại Hoa Vô Khuyết chẳng còn một điểm lực khí, hay đúng hơn là Hoa Vô Khuyết không thể đề khí vận công.
Thì Giang Ngọc Lang phải sợ.
Đáng tiếc cho Hoa Vô Khuyết bất lực trong cái lúc rất cần.
Hắn thầm than, từ từ hỏi:
- Buông hay không buông?
Giang Ngọc Lang cười vuốt:
- Buông, buông chứ!
Hắn cung cung kính kính, đặt Thiết Tâm Nam xuống đất.
Hoa Vô Khuyết lạnh lùng:
- Ta không muốn làm chi hại đến ngươi. Hãy đi đi!
Giang Ngọc Lang nghe trái núi đè trên đầu bay mất, thở phào mấy lượt, vừa chạy nhanh ra ngoài, vừa đưa đẩy một câu:
- Tiểu đệ tuân mạng!... Tiểu đệ tuân gấp!
Hắc Tri Thù nổi giận hét:
- Họ Hoa kia, ngươi có ý tứ gì chứ? Cái thứ người như vậy, ngươi dung tha được à?
Hoa Vô Khuyết cười khổ:
- Giết kẻ hèn chỉ làm bẩn tay mình, tha cho hắn là phải.
Hắn chỉ sợ Giang Ngọc Lang còn ẩn núp nơi đâu đó, theo dõi sự tình, nên bắt buộc phải nêu một lý do chân chánh.
Hắc Tri Thù hừ một tiếng:
- Ngươi sợ dơ tay, chứ ta thì không sợ! Ngươi hãy giải huyệt gấp cho ta, ta sẽ tìm hắn mà kết liễu tánh mạng của kẻ bẩn nhất trần đời.
Hoa Vô Khuyết giật mình.
Hắn đâu còn công lực mà giải huyệt đạo cho Hắc Tri Thù? Hắn phải làm sao đây?
Chỉ còn cách duy nhất là hắn giả vờ chẳng nghe chi hết.
Hắc Tri Thù không thấy hắn nhúc nhích, nổi giận hét:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng thân thể của ta cũng dơ luôn, nên ngươi sợ bẩn tay, không dám mó vào?
Hoa Vô Khuyết khổ sở vô cùng:
- Tại sao huynh đài nóng thế?
Hắc Tri Thù quát tháo:
- Ngươi bảo ta đừng nóng? Sự tình như vậy mà bảo ta đừng nóng được à?
Hoa Vô Khuyết cúi đầu, nhìn nghiêng qua Thiết Tâm Nam, rồi từ từ bước tới độ mươi bước, bên cạnh nàng.
Khoảng cánh mươi bước lúc đó đối với hắn gian nan, nguy hiểm hơn vượt núi cao, xuống hố thẳm.
Hắc Tri Thù cười lạnh:
- Tốt! Tốt lắm! Thì ra con người của ngươi là thế đó, ai ai cũng lầm ngươi. Tất cả bọn chúng ta đều lầm ngươi! Bây giờ thì ta cấm ngươi chạm vào mình ta, bàn tay đó mà chạm vào mình ta thì suốt đời ta không gọt rửa nổi mùi thúi tha!
Hoa Vô Khuyết sót xa vô cùng, nhưng hắn còn làm gì được nữa chứ?
Mắng! Bình sanh hắn chưa hề bị ai mắng nhục nhã như lần này! Và bây giờ thì hắn phải tiếp nhận sự nhục nhã đó.
Không tiếp nhận thì hắn làm gì được?
Chẳng lẽ hắn đem cái chân tình tiết lộ với Hắc Tri Thù?
Nếu Giang Ngọc Lang còn lẩn quẩn ở bên ngoài nghe được thì sao? Rốt cuộc, cả ba đều phải chết!
Hiện tại, Giang Ngọc Lang chỉ sợ có mỗi một mình hắn, cũng thế, đối với Giang Ngọc Lang, hắn luôn luôn đề cao cảnh giác.
Trong khi đó, Thiết Tâm Nam đã tỉnh lại.
Thấy Hoa Vô Khuyết, nàng đổ lệ ngay, thứ lệ mầng, từ cái chết được trở về cái sống.
Mặc cho lệ xúc động tuôn tràn, nàng reo lên:
- Ngươi đến! Quả nhiên ngươi đến như những lúc nào ta gặp nguy cấp! Ta biết lắm mà, chẳng một ai làm gì nổi ngươi, ta biết thế nào rồi ngươi cũng đến giải cứu ta, giải cứu hai chúng ta.
Nàng kèm luôn Hắc Tri Thù với nàng.
Nhưng Hắc Tri Thù cười lạnh:
- Nếu ta bắt buộc phải nhờ đến cái thứ người như hắn giải cứu, thì thà ta cứ chịu chết còn hơn!
Thiết Tâm Nam trố mắt:
- Các hạ...sao các hạ ăn nói với hắn như vậy?
Hắc Tri Thù bây giờ khinh bỉ cả hai rõ rệt, nên không cần dùng sáo ngữ các hạ, huynh đài, cô nương...đối với họ.
Y gọi cộc lốc bằng tiếng ngươi, và xưng cộc lốc bằng tiếng ta.
Y hừ một tiếng:
- Sao ngươi không hỏi thẳng nơi hắn!
Thiết Tâm Nam trừng mắt:
- Việc gì đã phát sanh chứ? Tại sao lại có biến đổi?
Hoa Vô Khuyết ngẩng mặt lên, thở dài mấy tiếng, đoạn nhếch nụ cười khổ, đáp:
- Chẳng có việc chi!
Thiết Tâm Nam cười tươi:
- Vô luận làm sao, nơi nào có mặt ngươi, là nơi đó kể như thanh bình. Bây giờ ngươi hãy đưa gấp bọn ta ra khỏi cái nơi quỷ quái này, không khí ở đây khó thở quá.
Chợt nhìn hắn, nàng hỏi:
- Mà ngươi làm sao thế? Tại sao lại cứ đứng ỳ một chỗ, không nhúc nhích như vậy?
Hoa Vô Khuyết đổ mồ hôi lạnh ướt trán:
- Tại hạ...tại hạ...
Bỗng, có một tiếng cười khanh khách vang lên, rồi có một câu nói tiếp nối liền:
- Hoa công tử hiện tự cố bản thân còn không xong, làm gì chiếu quản đến các ngươi được?
Chẳng lẽ các ngươi không trông thấy? Các ngươi bức hắn làm gì cho khổ cả hai đàng!
Hoa Vô Khuyết tròn mắt nhìn Giang Ngọc Lang không nói một tiếng nào.
Thiết Tâm Nam kinh hãi đến sững sờ, mất mấy phút, nàng mới cất tiếng hỏi được:
- Có...có thật như vậy chăng?
Hoa Vô Khuyết cứ thở dài, sau cùng từ từ thốt:
- Giang Ngọc Lang! Ta không muốn giết ngươi, tại sao ngươi lại đi tìm cái chết?
Giang Ngọc Lang cười lớn:
- Phải! Ta muốn chết, ta đi tìm cái chết đây! Hiện tại ta mang vị cô nương họ Thiết kia, rời khỏi nơi này, ta tiếp tục làm cái việc mà vừa rồi ta bỏ dở. Ta thích chết trên xác thịt nàng.
Giọng hắn cuồng ngạo cực độ, tuy nhiên, trong thâm tâm hắn vẫn còn gờm Hoa Vô Khuyết.
Thay vì đi thẳng, hắn đi vòng quanh Hoa Vô Khuyết, tránh chạm vào mình chàng, hắn đến cạnh Thiết Tâm Nam, đưa hai tay ra quàng lưng nàng, siết mạnh, đoạn buông một tay xuống, còn tay kia giữ chặt thân hình nàng, nhấc bổng lên, kẹp vào nách.
Thiết Tâm Nam kêu hoảng:
- Ngươi... ngươi dám...
Thấy Hoa Vô Khuyết chưa xuất thủ, Giang Ngọc Lang can đảm hơn trước, hắn cười hắc hắc:
- Tại sao ta không dám? Chẳng lẽ Hoa công tử của chúng ta lại dám làm gì ta?
Kẹp Thiết Tâm Nam vào nách rồi, hắn từ từ lùi lại, luôn luôn giữ tư thế đối diện với Hoa Vô Khuyết, mắt hắn nhìn trừng trừng, đề phòng từng cử động.
Giang Ngọc Lang nhìn Hoa Vô Khuyết, Thiết Tâm Nam cũng nhìn Hoa Vô Khuyết, nàng không nói gì song ánh mắt hiện rõ ràng niềm tuyệt vọng.
Ánh mắt đó mường tượng nói:
- Ngươi nỡ nào nhìn hắn mang ta đi?
Hoa Vô Khuyết xuất hạn ướt đẫm mình.
Hắn đã nhích tới sáu bước rồi, chỉ còn một bước nữa thôi, cái bước định mạng.
* * * * *
Bây giờ thì ai ai cũng thấy rõ, Hoa Vô Khuyết hoàn toàn vô lực.
Giang Ngọc Lang bật cười cuồng dại:
- Hoa Vô Khuyết! Tại sao ngươi không bước thêm mấy bước?
Bước đi Hoa Vô Khuyết, ngươi thường tự hào mình là người vô địch trong thiên hạ mà, ngươi thường cho là võ công của ngươi là tối thượng mà, sao bây giờ ngươi đứng đờ ra đó, mở to mắt mà nhìn kẻ khác đoạt tình nhân? Ngươi không nghỉ là trong chốc lát nữa đây, cục cưng của ngươi sẽ nằm chung giường với ta, nắm tay ta mà nhàn du tận đỉnh Vu Sơn?
Hắn bế Thiết Tâm Nam, lùi ra đến vọng cửa, dừng lại đó.
Hoa Vô Khuyết rung người.
Chết, nếu là điều đáng sợ, thì còn một sự khác đáng sợ hơn cái chết. Hắn chết đã đành rồi, song hắn đi mà Thiết Tâm Nam có thoát khỏi nạn chăng?
Thoát khỏi hay không, sự việc dường như không đáng cho hắn chú ý. Cái điều làm cho hắn đắn đo trong phút giây này, là giả như hắn chết, Thiết Tâm Nam còn bị dày vò nhục nhã, dai dẳng hơn...
Hắn chết mà không cải biến được vận mạng của Thiết Tâm Nam, thì hắn chết để làm gì?
Hắn có thể liều chết, giải cứu nàng khỏi cái nạn hiện tại, song sau này thì sao?
Nàng sẽ còn nhiều tao ngộ bất hạnh nữa, mà hắn thì lần này lại vĩnh viễn ra đi, còn ai chiếu cố đến nàng trong những cơn nguy cấp?
Hắn đắn đo như vậy, nên chưa nhất quyết, chứ nào phải hắn không dám liều chết mà cứu nàng?
Còn lại một tay, Giang Ngọc Lang đưa tay đó rà rà bên ngoài ngực của Thiết Tâm Nam, rồi cười hì hì, thốt:
- Ngươi xem đây, bộ ngực của nàng mềm mại làm sao, tươi mát làm sao! Đúng là xác thân của một gái trinh mà! Đúng ra thì chính ngươi hưởng trọn cái của quý này, song Hoàng thiên còn thương ta, nên xoay cái cục diện để đưa nàng về ta! Thiên hạ nói, có phần không cần gì lo, thật đúng quá, đúng quá. Ưa muốn ăn chín, ăn sống, ăn khô ăn ướt, tùy ta nấu nướng cái cục mỡ béo này.
Hoa Vô Khuyết bước tới.
Bước tới là chết, hắn cũng biết vậy, và hắn biết luôn không cứu nổi Thiết Tâm Nam, nhưng hắn không thể mở mắt nhìn nàng từ từ rơi vào cái bẫy của Giang Ngọc Lang.
Hắn còn đủ lương tri, hắn không thể khoanh tay, giả như còn một cử động cuối cùng, dù là một cử động vô hiệu, hắn cũng phải phát xuất.
Có như vậy, hắn mới an tâm trong những phút sống thừa, và an hồn khi vĩnh ly cuộc thế.
Mỗi một bước của hắn là cả một sự quyết tâm, là cả một bầu dũng khí.
Giang Ngọc Lang ngưng cười, nhìn bộ mặt xanh dờn của Hoa Vô Khuyết, hắn kinh hãi kêu lên:
- Hoa Vô Khuyết! Ngươi dám bước tới à?
Hoa Vô Khuyết hớp một hơi dài không khí, bảo:
- Buông nàng xuống!
Giang Ngọc Lang chớp chớp mắt.
Bỗng hắn phát hiện ra thần sắc của Hoa Vô Khuyết thì trầm trọng, song bước chân lại nhẹ nhàng, in tuồng khập khễnh, bước chân của kẻ hoàn toàn không biết võ công.
Hắn lại bật cười cuồng dại, vừa cười vừa thốt:
- Không dọa khiếp được ta đâu, Hoa Vô Khuyết! Ta đã hiểu lắm rồi, ngươi đã bị vợ chồng Bạch Sơn Quân gây thương thế, võ công của ngươi tản thất trọn vẹn, ngươi chẳng làm gì được ta đâu!
Hắn cao giọng hỏi:
- Có đúng vậy chăng Hoa Vô Khuyết?
Hoa Vô Khuyết cắn răng, không nói tiếng nào, cứ nhích tới một bước.
Bước luôn bảy bước, thì cái nguy đến ngay với hắn, song nếu thỉnh thoảng bước vài bước, tình thế vẫn nguy, có điều chậm hơn.
Bước tới, là đi vào con đường chết, hiện tại hắn còn con đường khác đâu mà lựa chọn?
Giang Ngọc Lang cao giọng thốt:
- Hay cho tiểu tử! Cái gan của ngươi liều lắm đó. song ta cảnh cáo ngươi, là nếu ngươi nhích tới chút nữa, là ta hạ sát liền.
Hoa Vô Khuyết thở dài, rồi nhích tới một bước.
Tử vong! Nếu tử vong đến, thì trên cõi đời này có mãnh lực nào ngăn chặn nổi chăng? Nếu tử vong đến, thì tốt hơn nên để nó đến sớm, ít nhất con người cũng tránh được sự hồi hộp, sự ray rứt...
Bây giờ, sắp chạm trán với tử vong rồi, Hoa Vô Khuyết có cảm tưởng là nó chẳng đáng sợ.
Nó không đáng sợ như hắn từng tưởng tượng.
Bỗng, Thiết Tâm Nam kêu lên:
- Hoa Vô Khuyết! Ta van ngươi, đừng bước tới. Đừng!...Ta...chẳng quan hệ gì, ta chưa hề đối xử tốt với ngươi, ngươi đừng quan tâm đến ta.
Hoa Vô Khuyết cười nhạt:
- Chẳng bao giờ tại hạ mong muốn cô nương đối xử tốt với tại hạ, ngay từ lúc chúng ta gặp nhau, cho đến ngày nay! Chẳng bao giờ, cô nương ạ! Chỉ cần tại hạ đối xử với cô nương...
Thiết Tâm Nam rung giọng:
- Nhưng, vô luận đối xử với ta làm sao, ta cũng chẳng yêu ngươi, bởi ta không thể yêu ngươi! Dù ngươi có chết vì ta, cho ta, ta cũng yêu Tiểu Linh Ngư thôi, duy nhất Tiểu Linh Ngư!
Tại sao ngươi tự chuốc khổ mà tìm cái chết?
Giang Ngọc Lang cười lớn:
- Hoa Vô Khuyết, ngươi có nghe nàng nói đó chăng?
Hoa Vô Khuyết nở một nụ cười thảm:
- Nghe chứ, nghe rõ lắm, nghe chẳng sót một tiếng nào.
Giang Ngọc Lang bĩu môi:
- Thế tại sao ngươi còn muốn chết?
Hoa Vô Khuyết gằn giọng:
- Ngươi cho rằng chết là điều đáng sợ?
Giang Ngọc Lang cười mỉa:
- Ngươi nên nhớ là mỗi người chỉ có một sanh mạng thôi.
Hoa Vô Khuyết điềm nhiên:
- Phải, mỗi người chỉ có một sanh mạng, nhưng quý gì sanh mạng con người ấy?
Lấy sanh mạng mà làm một cuộc đổi chác, nó chẳng xứng đáng một vật nào đổi chác cả...Nó không quý thì dù có trăm ngàn, nó cũng chẳng giá trị mãi mãi, huống hồ chỉ có một.
Hắn cười nhẹ tiếp:
- Cho nên ta vì một người mà chết, thì tuyệt đối ta không đòi hỏi nơi người một điều gì. Nàng đối xử với ta tốt hay không tốt, nàng yêu ta hay không yêu, điều đó chẳng qua hệ gì Giang Ngọc Lang ạ!
Thiết Tâm Nam khóc rống lên, bởi khóc suýt ngất, nàng không nói được tiếng nào nữa.
Hắc Tri Thù nhất định im lặng từ lúc đầu, bây giờ không dằn lòng nửa được, vụt hét lớn:
- Hay! Đúng là một trang hán tử! Bình sanh Hắc Tri Thù này khinh người, khinh tất cả mọi người đều hèn hạ, nhưng...
ta công nhận ngươi đáng được ta khâm phục.
Vừa rồi ta mắng oan ngươi! bây giờ ta trịnh trọng chịu lỗi với ngươi...Thôi, chuẩn bị ra đi đi, ta chúc lành ngươi về cõi khác.
Hoa Vô Khuyết cười nhẹ:
- Đa tạ các hạ.
Hắn bước tới một bước nữa, Giang Ngọc Lang bị cái dũng khí của hắn, gây chấn động tâm thần, hắn không ngờ Hoa Vô Khuyết lại đồng tính khí với Tiểu Linh Ngư, lúc tất yếu, chẳng kể sanh mạng, thiên hạ quý sanh mạng, cả hai lại xem rẻ như bèo.
Hoa Vô Khuyết nghe nhói ở hông, hắn biết là tử thần vừa sờ trúng hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]