Phương Bạch Thạch khom lưng lại, đầu cũng không dám nhấc lên một chút nào. Phương Bạch Thạch bước từng bước nhỏ, bước nhanh một mạch, leo lên từng bậc từng bậc thang.
Tô Chuyết nhìn từ xa, Phương Bạch Thạch khom người đứng một lát bên cạnh chiếc kiệu màu vàng kia, rồi quay trở lại, vẫn như cũ khom người, bước nhanh từ trên bậc thang xuống dưới.
Bậc thang này vốn chỉ có hai ngàn bậc, lấy thân thủ của Phương Bạch Thạch, nhảy hai bước liền có thể xuống dưới. Thế nhưng Phương Bạch Thạch lại chịu bỏ thời gian công sức mà đi xuống từng bước.
Tô Chuyết thở dài, trong lòng sinh ra vô hạn bi ai, thở dài:
- Không ngờ một hán tử thanh danh hiển hách như vậy mà lại bị hoàng quyền ép cho cong lưng!
Vệ Tú nói:
- Trên đời có được mấy người không khom lưng trước hoàng quyền đây?
Nói xong, thâm tình nhìn xem Tô Chuyết.
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Kỳ thật Vô Ngã, sư phụ huynh, phụ thân muội, những người này ai mà không phải muốn thu hoạch được quyền lực vô hạn, mà cuối cùng trả giá bằng tính mạng của mình chứ?
Vệ Tú cười nói:
- Cho nên người xưa mới có câu nói, tri túc giả thường nhạc (biết đủ thì vui mãi). Ngũ Liễu tiên sinh cũng có câu thơ: hữu chủng đậu Nam Sơn hạ, du nhiên kiến Nam Sơn (1). Có thể thấy được, không phải tất cả mọi người đều sẽ rơi vào trong vòng xoáy hoàng quyền.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cả hai cũng đã hiểu rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3198013/quyen-22-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.