Nhìn xem bóng lưng Lâm Nhược Xung đi xa, Tô Chuyết vẫn có chút không yên lòng như cũ. Giờ phút này trên trời tuyết càng rơi càng dày, một lớp tuyết mỏng manh đã tích tụ trên mặt đất, ánh ra rõ ràng vết vó ngựa của Lâm Nhược Xung xa dần.
Hạ Thanh Phong có chút lo lắng nói:
- Tô tiên sinh, một mình hắn có thể làm được sao?
Tô Chuyết thở dài, đáp:
- Ta cũng có chút bận tâm. Có lẽ Lâm Nhược Xung có khả năng đơn đả độc đấu, nhưng ở trong chiến trường thì kiếm pháp quỷ dị của hắn sẽ không cách nào phát huy tác dụng.
Y dừng một chút, nói:
- Để các huynh đệ ăn chút lương khô, chúng ta chờ một lúc rồi xuất phát!
Sau nửa canh giờ, đại quân sẵn sàng chuẩn bị xuất phát. Tô Chuyết một ngựa đi ở hàng đầu, dọc theo phương hướng Lâm Nhược Xung chạy xa mà chậm rãi bước đi. Sau phần đuôi của mấy con chiến mã thì được đại quân buộc cành cây khô, là để dễ dàng quét bỏ dấu vó ngựa trên mặt tuyết.
Cứ như vậy đi nửa ngày, bông tuyết đã đắp lên một tầng tuyết đọng thật dày trên mặt đất, đại địa bao phủ trong làn áo bạc, nhìn rất đẹp mắt. Nhưng cảnh tượng này lại không thể làm cho tâm tình của đội kỵ binh vui sướng, mà chỉ khiến cho bọ họ đi đường càng thêm khó khăn.
Mặc dù Chu Thanh Liên bị trúng một tiễn, nhưng cũng may chỉ là vết thương da thịt, nội tạng không bị tổn thương. Lại thêm thân thể của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3198004/quyen-22-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.