Vệ Thắng căm hận nhìn xem bóng lưng Tô Chuyết đi xa, hồi lâu còn chưa lấy lại tinh thần. Lúc này mới có người dắt ngựa tới, nhưng Tô Chuyết đã rẽ qua góc phố, không thấy nữa rồi.
Vệ Thắng dậm chân, lạnh lùng nói:
- Tô Chuyết, Tô Chuyết --
Chỉ là Tô Chuyết đã không nghe được tiếng kêu của Vệ Thắng. Đằng trước có mười mấy kỵ binh còn đang chờ ở giao lộ, hiển nhiên Tô Chuyết không trở lại, bọn họ khẳng định sẽ không chạy trốn một mình.
Nhưng bọn họ trông thấy thời điểm Tô Chuyết đi chỉ có một người, trở về lại biến thành hai người, cũng là nghẹn họng nhìn trân trối. Tô Chuyết liên tục phất tay:
- Đi mau đi mau!
Một đoàn người lao về hướng cửa bắc. Lúc này lang đội và sư đội đã ra khỏi thành, Đại Đồng phủ cũng chỉ còn lại có mười tên quân Tống này. Truy binh đã dần dần tập kết, tụ đến từ bốn phương tám hướng, làm sao cam chịu thả đi những người này chứ?
Cửa bắc đã ở trước mặt, Tô Chuyết trông thấy binh sĩ thủ vệ bắt đầu triệu tập đồng bạn, dự định đóng cửa. Tô Chuyết liên tục quát:
- Nhanh!
Y áp trận ở cuối hàng, mười mấy người đằng trước lần lượt thông qua cửa bắc. Mắt thấy cửa chính chậm rãi đóng lại, chỉ còn lại một khe nhỏ. Trong lòng Tô Chuyết cuồng loạn, thúc vào bụng ngựa, đột nhiên lướt sát cửa thành xông ra ngoài.
Trái tim Tô Chuyết gần như muốn nhảy ra ngoài, rời khỏi cửa thành thì hưng phấn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197996/quyen-22-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.