Triệu Lăng nghe lời Tô Chuyết dặn dò, trịnh trọng gật đầu. Phong Tòng Quy thấy Tô Chuyết bỗng thân mật với Triệu Lăng như vậy, cảm giác có chút không thích hợp, liền mở miệng thúc giục nói:
- Tô Chuyết, đi mau!
Trên xe ngựa thiếu đi Triệu Lăng quả thực thiếu đi rất nhiều thú vui trên đời. Ba người Tô Chuyết, Vô Ngã và Phong Tòng Quy đều mang tâm tư riêng, một câu cũng không nói thêm.
Đám người thúc ngựa chạy vội, chỉ vì lo lắng Lý Tuyên cướp trước, một khắc cũng không dám dừng lại, đi hơn nửa ngày thời gian rốt cục trông thấy trong hoang mạc có một tòa cổ bảo nguy nga dựng sừng sững giữa núi xa. Lúc này đã qua buổi trưa, hoang mạc gió bắc thổi ngập trời, cát vàng che khuất không trung, quất vào mặt như là đao cắt.
Đội ngũ ban đầu có hơn trăm người, để lại vài chục người trong thôn trang nhỏ kia, còn thừa lại bảy tám chục tên hán tử. Mọi người khó khăn chạy tới chân núi cổ bảo, bởi vì có ngọn núi che chắn, gió thổi bớt đi không ít, lúc này mới có thể thở một hơi. Đám người ngồi xuống mặt đất, hưởng thụ bình tĩnh khó có được.
Vô Ngã hỏi:
- Tô Chuyết, từ đâu lên núi?
Tô Chuyết đi thẳng tới cạch vách núi, đưa thay sờ sờ một cây sợi dây thừng thô to. Y nhíu mày nói ra:
- Lên núi chỉ có thông qua dây thừng. Mấy năm trước ta tới đây cũng thông qua cách này mà leo lên. Nhưng mà các ngươi xem này, đây không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197973/quyen-21-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.