Lão bản gọi là Độc Hành Kim Cương hắc hắc cười lạnh, giơ ngón tay cái lên:
- Tô Chuyết, cuối cùng lão phu cũng hiểu được tại sao ngươi lại nổi danh trên giang hồ như vậy. Ngươi chẳng những đầu óc dùng tốt, kiến thức cũng không kém, thế mà nhận ra chúng ta!
Tô Chuyết nhẹ giọng cười một tiếng:
- Không biết các vị tề tụ đến thôn nhỏ chốn Tây Bắc đây là vì chuyện gì?
Độc Hành Kim Cương nói:
- Tô Chuyết, chúng ta tụ tập nhiều người như vậy, ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi hoang vu hẻo lánh này, không vì cái gì khác, mà chính là vì ngươi!
Lông mày Tô Chuyết nhíu lại:
- Lẽ nào các vị cùng đến đây cũng vì một vạn lượng bạc trắng của triều đình hay sao? Chỉ sợ còn chưa đủ cho mọi người chia nhau chứ?
Hòa thượng Phú Quý cười rạng rỡ:
- Một vạn lượng bạc còn chưa đủ cho bần tăng ăn một bữa ngon!
Triệu Lăng bỗng cười khúc khích, nhịn không được nói ra:
- Nếu lão còn xưng là bần tăng, trên đời làm gì có người nghèo chứ?
Nói xong thì cảm thấy thất lễ, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu xuống.
May là người khác cũng không quan tâm nàng, đạo nhân Lạc Phách sầu khổ nói:
- Ai, thời gian hết tiền là khó khăn nhất... Ta đến đây cũng không vì thứ khác, chỉ vì phú quý... Tô Chuyết, nghe nói ngươi biết tung tích của một kho bảo tàng...
Mấy người đang ngồi biến sắc. Vô Ngã và Phong Tòng Quy trao đổi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197971/quyen-21-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.