Lý Tuyên chỉ cảm thấy Tô Chuyết có chút không giải thích được, nếu đã đến địa đầu Giang Châu, tử kỳ của Tô Chuyết dường như cũng không tính là quá xa. Hắn thực sự không nghĩ ra được vì sao Tô Chuyết còn có tâm tư nghe hát.
Tô Chuyết lại nói với hắn:
- Lý Tuyên, năm đó cả nhà các ngươi chẳng phải là trốn đến Giang Châu à? Ngươi kể cho ta nghe một chút đi, tì bà đã nổi danh trước thời Bạch Nhạc Thiên, hay là từ sau thời của ông ta thì mới bắt đầu nổi danh?
Lý Tuyên không thèm tranh luận với Tô Chuyết. Hắn trông thấy con thuyền lớn mãi mà không thể nào cập bờ, trong lòng có chút tức giận, la lớn:
- Chuyện gì xảy ra? Vì sao còn chưa cập bờ?
Một thủy thủ đáp:
- Thưa công tử, bờ bến tàu đã đậu đầy rồi. Chúng ta đang nghĩ cách tìm người chuyển thuyền. Chờ mấy chiếc thuyền này dời đi một chút, chúng ta mới có thể cập bờ!
Lý Tuyên bất đắc dĩ, biết rằng sốt ruột cũng vô dụng. Tô Chuyết lại cười nói:
- Lý Tuyên, ngươi làm gì nổi nóng thế? Lẽ nào ngươi không biết nộ khí tổn thương lá gan hay sao? Nếu đã đến Giang Châu thì ngươi còn gì mà phải sợ? So với việc đi gặp hai cái bản mặt như mướp đắng của Vô Ngã và Quỷ Ẩn, không bằng ở trên thuyền nghe khúc hát này đi, chẳng phải là tuyệt vời hơn sao?
Lý Tuyên đâu có hứng thú như Tô Chuyết, quay đầu không thèm để ý. Tô Chuyết cũng mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197963/quyen-21-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.