Chu Thanh Liên sững sờ, mặc dù ông không nhìn thấy nhưng công phu của ông đã đến trình độ khí cơ có thể cảm giác được người chung quanh. Nhưng vào căn phòng này lâu như thế mà ông vẫn không có phác giác còn có người khác trong phòng, ông không khỏi mỉm cười:
- Muội tử, không ngờ võ công của ngươi lại có tinh tiến!
Diệp Thiều nói:
- Chu đại ca nói đùa, đối với ta mà nói, võ công đã không còn là chuyện quan trọng rồi.
Bà mỉm cười nhàn nhạt, Tô Chuyết có thể nhìn ra trong nụ cười bà ấy dường như có chút cảm xúc khác, phảng phất như khám phá ra sự lạnh nhạt và giải thoát của việc đời.
Chu Thanh Liên cũng nghe ra cảm xúc trong giọng nói của Diệp Thiều, cau mày nói:
- Muội tử hình như có tâm sự?
Trong phòng có mấy băng ghế, Diệp Thiều thấy hai người còn bị trói hai tay, nhưng người của Nho môn lại hết sức tự phụ, chỉ qua loa thắt nút. Diệp Thiều cởi dây cho bọn họ, ba người tìm ghế ngồi xuống, Diệp Thiều cười nói:
- Chu đại ca, lúc đầu ta chưa từng muốn liên lụy đến huynh, không ngờ lại biến khéo thành vụng...
- Ồ?
Chu Thanh Liên có chút giật mình.
- Chẳng lẽ không phải là ngươi lưu lại những ký hiệu đó ư?
Diệp Thiều lắc đầu nói:
- Những ký hiệu đó đương nhiên là ta lưu lại...
Tô Chuyết quan sát lời nói và sắc mặt, đã đoán được huyền cơ trong đó. Y thấy vẻ mặt Chu Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197930/quyen-20-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.