Bóng đen chấn động toàn thân, chậm rãi quay người lại. Ánh trăng chiếu rọi, không ngờ thật sự là Mộ Dung Bình! Mà hắn ôm trong cánh tay quả đúng là Đoàn Lệ Hoa. Trong miệng nàng bị nhét một cục vải bố, không phát ra được thanh âm nào. Nhưng một đôi mắt to rưng rưng trông thấy Tô Chuyết, sợ hãi và vui mừng trong mắt hêt thảy hóa thành hai hàng nước mắt trong suốt chậm rãi trượt xuống.
Mộ Dung Bình đặt Đoàn Lệ Hoa xuống đất, nhìn xem Tô Chuyết, sắc mặt biến đổi không thôi. Hắn chậm rãi nói:
- Ta không ngờ rằng ngươi sẽ tìm đến nơi này!
Ngữ khí của hắn âm lãnh, hoàn toàn khác biệt so với lần gặp mặt lúc trước. Nhưng chuyện xảy ra hai ngày nay đã để Tô Chuyết có chút mất cảm giác, trong lòng không nhấc lên nổi một tia gợn sóng nào. Y thản nhiên nói:
- Ta cũng chưa từng đoán ra ngươi chính là hung thủ!
Mộ Dung Bình nói:
- Vậy tại sao ngươi có thể tìm tới nơi này?
Tô Chuyết chỉ tay vào Đoàn Lệ Hoa, nói:
- Là Tiểu Y nhắc nhở ta nên ta mới có thể đoán được ngươi chính là hung thủ! Có thể tự do ra vào Bạch Mã tự, tới tới lui lui ngay dưới mắt của nhiều bộ khoái mà còn mang theo cây cuốc, dao phay, roi ngựa, lại không làm cho người khác hoài nghi, cũng chỉ có ngươi mà thôi!
Mộ Dung Bình thở dài một tiếng, nói:
- Ta với các ngươi không cừu không oán, vì sao các ngươi lại phải làm khó dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197858/quyen-17-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.