Hòa thượng trẻ tuổi chậm rãi đi tới, ngoại trừ Đoàn Lệ Hoa và Lạc Khiêm ra, những người khác cũng coi như là quen biết cũ. Mọi người đều biết hắn chính là phương trượng Thiếu Lâm, Tịnh Trần.
Tô Chuyết nói:
- Phượng trượng đến rất đúng lúc! Tất cả mọi người đang muốn hưởng hào quang của ngươi để tới tá túc ở địa bàn Thiếu Lâm đây!
Tịnh Trần cười đáp:
- Dễ nói dễ nói, phương trượng Viên Không đã sắp xếp cho chúng ta nguyên một ngôi viện. Chẳng qua bần tăng chỉ dẫn theo mấy người đệ tử, nào có ở được nhiều phòng như vậy chứ?
Viên Không chính là phương trượng của Bạch Mã tự, nhiều thiền phòng xây dựng là do ông ta thống nhất an bài. Cũng do chính phòng ốc được xây dựng nhiều, lại thêm những người như Vô Ngã không muốn ở lại chỗ này, bởi vậy còn trống rất nhiều phòng. Thiếu Lâm là chủa cổ Phật môn, lại là đại phái trên giang hồ. Viên Không dứt khoát sắp xếp nguyên một ngôi viện cho Tịnh Trần. Nhưng mà Tịnh Trần chỉ dẫn theo mấy người đệ tử Thiếu lâm đến đây, ngược lại để đám người Tô Chuyết được hưởng.
Tịnh Trần nói:
- Chỉ cần dọn dẹp sơ qua thì mọi người có thể nghỉ ngơi được rồi!
Lúc này sau lưng Tịnh Trần bỗng có người nói:
- Ta đã dọn dẹp phòng xong rồi!
Đám người giương mắt nhìn, chỉ thấy một thanh niên mày rậm mắt to cầm giỏ trúc và một cây chổi đang đi ra từ trong viện. Hắn nghe thấy Tịnh Trần nói nên thuận miệng trả lời. Tô Chuyết đã ở một đêm, biết người này là tạp dịch được Bạch Mã tự mời đến, tên là Mộ Dung Bình. Việc gì ở Bạch Mã tự hắn cũng làm, ngoại trừ mỗi ngày đưa rau dưa và củi lửa mới cho Trai đường trong chùa, hắn cũng sẽ gánh phân chuyển ra ngoài thành. Hiện nay Phật hội sắp tiến hành, hắn cũng giúp đỡ quét dọn phòng, làm ít việc vặt.
Tịnh Trần chắp tay trước ngực hành lễ nói:
- Như vậy thì đa tạ!
Lúc này Mộ Dung Bình trông thấy nhiều người như vậy, sững sờ một chút, đem giẻ lau bẩn phơi ở đầu vai, cười đáp:
- Đây vốn là bổn phận của ta mà!
Nói xong cầm công cụ của mình, lại đi về phía viện tử khác.
Hoa Bình nói:
- Người tạp dịch này thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi.
Tịnh Trần gật đầu, nói:
- Viên Không đại sư kể cho bần tăng, Mộ Dung Bình tuổi đời vừa hai mươi, đã làm tạp dịch ở Bạch Mã tự nhiều năm rồi. Con người cũng rất thông minh, chỉ tiếc gia cảnh nghèo khó, không có tiền đọc sách, làm trễ nải thanh xuân quý báu.
Nói xong lắc đầu, cảm giác có chút đáng tiếc.
Lăng Sương cười nói:
- Ta thấy người này mày rậm mắt to, nếu như rửa mặt kỹ một phen, chắc hẳn đích thật là một nhân tài!
Đoàn Lệ Hoa nhìn xem Lạc Khiêm, bỗng "Hừ" một tiếng, nói:
- Ở đây cũng chỉ có Lạc Khiêm là tuổi tác xấp xỉ người kia. Nhưng ta thấy quả nhiên là người dựa vào ăn mặc, nếu như người kia cũng mặc vào một thân quần áo khô mát, nhất định sẽ không kém hơn Lạc Khiêm đâu!
Lạc Khiêm cười cười xấu hổ, Tịnh Trần tranh thủ thời gian mời đám người vào phòng. Tô Chuyết đi ở cuối cùng, lại phát hiện Vệ Tú cũng cố ý thả chậm bước chân, giống như có lời gì muốn nói. Tô Chuyết dứt khoát cất bước đi về phía dưới tàng cây nơi xa, Vệ Tú quả nhiên cũng đi theo sau.
Tô Chuyết quay đầu lại nói:
- Vệ cô nương hôm nay có vẻ trầm mặc ít nói đó!
Vệ Tú cười cười, đưa tay gỡ sợi tóc mai bên tai, đáp:
- Ngươi biết ta vốn không thích những nơi náo nhiệt mà.
Tô Chuyết gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, mở miệng hỏi:
- Diệp tiền bối không đi cùng mọi người tới đây sao?
Tô Chuyết bỗng hỏi đến Diệp Thiều, chỉ vì y đã biết thân phận chân chính của mấy thủ lĩnh lớn trong Bát Bộ Thiên Long. Diệp Thiều đã từng làm Kiền Đạt Bà, có lẽ có thể giải đáp một số nghi hoặc cho Tô Chuyết. Chu Thanh Liên có lẽ càng có trợ giúp hơn, nhưng ông ta giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, từ khi tạm biệt ở Thục trung, mấy tháng rồi mà không có tin tức, cũng không biết Chu phu nhân có giải độc được chưa. Nghĩ tới đây, Tô Chuyết nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.
Vệ Tú cũng thở dài, nói ra:
- Mẫu thân đã trải qua rất nhiều chuyện, dường như có phần khám phá thế sự, bây giờ chỉ muốn dốc lòng tu phật. Ta đã thu xếp bà ở Cô Tô rồi.
Tô Chuyết gật đầu, cảm thấy như vậy có lẽ đối với Diệp Thiều cũng coi là một kết cục rất tốt. Nhưng y lại có chút thất vọng, nói:
- Diệp tiền bối đã quy y Phật môn, chẳng lẽ không tới tham gia Lạc Dương Phật hội ngàn năm một thuở hay sao?
Vệ Tú nói:
- Một người đã thật sự nản lòng thoái chí, loại tụ hội náo nhiệt này sẽ chỉ tăng thêm phiền não mà thôi. Tất nhiên mẫu thân sẽ không tới rồi.
Tô Chuyết nói:
- Cũng đúng, là ta ngốc. Vệ cô nương, cô có chuyện muốn nói với ta chứ?
Vệ Tú cười cười, nói:
- Ngươi tự cho là thông minh, có thể giấu diếm được người khác, lẽ nào còn muốn giấu diếm được ta hay sao?
Tô Chuyết ra vẻ không hiểu, nói:
- Ồ? Chỉ giáo cho?
Vệ Tú nói:
- Ngươi và Tiểu Y cùng nhau rời khỏi trà lâu, cuối cùng ngươi lại đột ngột từ trong trà lâu đi ra. Trừ phi là chúng ta gặp quỷ, bằng không thì ngươi nhất định đã giấu chúng ta lén trở về trà lâu. Về sau Tiểu Y vô tình nói ra ngươi đã nghĩ đến hung thủ là ai nên mới chạy về. Nói như vậy, hung thủ mà ngươi tìm được ngay ở trong trà lâu kia đúng không?!
Tô Chuyết biết chuyện này xác thực không có khả năng giấu giếm được Vệ Tú, y cũng không phủ nhận, nói ra:
- Có lẽ người kia cũng không phải là hung thủ...
Vệ Tú nghiêm mặt nói:
- Ngươi đi gặp người kia dù cho không phải hung thủ, thì chắc hẳn cũng có quan hệ rất lớn. Có chuyện gì mà khiến cho ngươi khẩn trương như vậy chứ? Nếu như ta không đoán sai, người này nhất định có liên quan đến chuyện ở Lô Châu đúng không?
Tô Chuyết biến sắc, Vệ Tú lại nói:
- Chẳng lẽ, người mà ngươi đi gặp chính là kẻ áo trắng đã cướp đoạt cổ Phật?!
Tô Chuyết trầm mặc nửa ngày, rốt cục nhẹ gật đầu. Vệ Tú lại nhíu mày, nói:
- Tô Chuyết, xưa nay ngươi cứ thích đơn thương độc mã như vậy sao? Lẽ nào ngươi không biết chỗ đáng sợ của hắn ta?
Nàng nói đến rất kích động, bộ ngực cấp tốc phập phồng. Tô Chuyết chợt cười, nói:
- Vệ cô nương, cô nương đang quan tâm tại hạ à?
Vệ Tú sững sờ, mới ý thức được mình vừa rồi nhất thời kích động nên bộc lộ chân tình. Nhưng nàng trời sinh tính quật cường, như thế nào chịu thừa nhận trước chứ? Nàng trầm mặt xuống, lại khôi phục bộ mặt lạnh của chủ nhân Vọng Nguyệt lâu, nói:
- Tô Chuyết, ngươi thực sự quá tự đại rồi!
Tô Chuyết cười không đáp. Vệ Tú nói:
- Tô Chuyết, vì sao ngươi không chịu nói cho ta rốt cuộc là ai muốn cướp đoạt cổ Phật ở Lô Châu? Chẳng lẽ ngươi sợ Vọng Nguyệt lâu ta bắt được người kia trước, cướp mất danh tiếng của ngươi ư?
Tô Chuyết cười cười, thầm nghĩ:
- Ta chưa từng sợ người khác cướp mất danh tiếng? Nhưng mà Bát Bộ Thiên Long hoàn toàn không phải Vọng Nguyệt lâu có thể sánh bằng, nói cho cô sẽ chỉ làm càng thêm nhiều người dính dáng vào hiểm nguy mà thôi. Chỉ cần các ngươi không biết chân tướng, lấy cách làm người của Vô Ngã, tuyệt đối sẽ không bởi vì đối địch với ta mà làm liên lụy người ngoài!
Y nghĩ tới đây, trái tim đột nhiên nhảy lên một cái, trầm ngâm:
- Vô Ngã tự phụ cao ngạo đến cực độ, nhưng mà hành sự quang minh lỗi lạc, không thèm sử dụng quá nhiều âm mưu quỷ kế. Nếu như vụ án gian sát không phải chủ ý của Vô Ngã, thì là ai sắp đặt đây? Lời mà Vô Ngã nói lẽ nào là đang nhắc nhở mình điều gì?
Tô Chuyết lại lâm vào trầm tư, trong lòng Vệ Tú bỗng nổi lên một ngọn lửa vô danh, nhìn xem thần sắc xa cách của Tô Chuyết. Nàng cả giận nói:
- Tô Chuyết, nếu ngươi đã tự phụ như thế, cái gì cũng không muốn nói, vậy ta cũng không ép ngươi! Chẳng qua, ta ngược lại muốn xem thử là ai sẽ bắt được kẻ đó trước tiên!
Nói xong thở phì phò, quay đầu bước đi.
Tô Chuyết sững sờ, ngẩng đầu đã trông thấy Vệ Tú đi xa. Y một lòng suy nghĩ, cũng không có nghe thấy những lời giận dỗi vừa nãy của Vệ Tú, chỉ biết cười khổ lắc đầu. Đám người trong phòng thoáng bố trí ổn thỏa, Tô Chuyết vừa muốn trở về, đã nhìn thấy Lạc Khiêm đang từ trong viện đi ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]