Một lúc Tô Chuyết nhìn xem thi thể Trần Đình, một lúc lại nhìn xem Sử Càn Khôn, trong lòng nghi ngờ không thôi. Sử Càn Khôn đã hoà hoãn lại từ chấn kinh ban đầu, nhìn xem vị khách không mời mà tới, rốt cục nhận ra hắn chính là Ngưu Đức Quý từng xuất hiện ở tiệc mừng. Sử Càn Khôn bỗng nhiên đứng dậy, nói:
- Ngưu lão bản, tại sao ngươi ở đây? Là ngươi giết chết Trần Đình!
Tô Chuyết chẳng những không giận mà còn cười, nói:
- Sử lão bản, Trần Đình luôn uống rượu với ông. Ông nói xem người khác sẽ nghi ngờ ông, hay là nghi ngờ ta?
Sử Càn Khôn cả giận nói:
- Nói bậy! Ta và Trần Đình kết bạn đã nhiều năm, tại sao phải giết hắn?
Tô Chuyết "Hừ hừ" cười lạnh, nói:
- Thế nhưng ông và Đường Mặc cũng có giao tình không cạn! Đêm nay Trần Đình làm cho Đường Mặc lúng túng trước mặt mọi người, nói không chừng ông muốn xả cơn tức cho Đường Mặc, nên hạ độc giết chết Trần Đình!
Sử Càn Khôn đỏ bừng mặt, đi tới đi lui mấy bước, thở hổn hển, cả giận nói:
- Nói hươu nói vượn! Nói hươu nói vượn!
Tô Chuyết nói tiếp:
- Ta đoán là ông cũng thường xuyên làm loại chuyện này đúng không? Ông còn nhớ một tháng trước, ông đã từng mời tiêu sư Vạn Lý Tiêu Hành, Mã Chân sư phó, đến làm khách trong cửa tiệm nhà ông. Mà ngày thứ hai Mã Chân liền chết bất đắc kỳ tử. Chuyện đó ông cũng không thoát khỏi hiềm nghi chứ?
Sử Càn Khôn nghe vậy giật mình, siết chặt nắm đấm hai tay, run giọng nói:
- Ngươi đến cùng là ai? Chuyện đó... Chuyện đó là ai nói cho ngươi...
Tô Chuyết lạnh lùng nói:
- Nói như vậy, quả nhiên là ông có quan hệ!
Sử Càn Khôn vội vàng lắc đầu, sắc mặt cũng biến thành trắng bệch. Hắn chà xát hai tay, cúi đầu nói:
- Không, không, không...
Nói liên tục ba chữ "Không", đột nhiên ngẩng đầu, nói:
- Mã sư phụ là bị...
Hắn vừa nói nửa câu trên, nửa câu sau không ngờ đã kẹt trong cổ họng, rốt cuộc nói không nên lời.
Tô Chuyết khẽ giật mình, nhìn thấy thần sắc quỷ dị của Sử Càn Khôn, cơ bắp trên mặt co rút cứng ngắc, tròng mắt không nháy cái nào. Y bắt đầu lo lắng, bắt lấy bả vai Sử Càn Khôn, lớn tiếng nói:
- Mã sư phụ thế nào?
Hỏi liên tục hai lần, Sử Càn Khôn đã không còn cách nào trả lời. Tô Chuyết cũng trông thấy trên cổ họng Sử Càn Khôn cắm một chiếc ngân châm cực nhỏ. Ngân châm mảnh như thế quả thực còn bé hơn sợi tơ. Khó trách Tô Chuyết không phát hiện khi nào cổ họng Sử Càn Khôn trúng châm. Một lát sau, chỗ bị ngân châm đâm vào chảy ra một tia máu đen.
Trong viện, đằng sau đột nhiên truyền tới một giọng nói âm lãnh đến cực điểm:
- Bằng hữu, hắn trúng Tử Ngọ Đoạt Mệnh Châm của ta, đã sớm đến địa phủ báo cáo rồi. Ngươi có hỏi, hắn cũng không có trả lời đâu!
Thanh âm khà khàn khó nghe, giống như tiếng cú vọ kêu, phảng phất như ác quỷ từ Địa Ngục đến lấy mạng. Nhưng đối với Tô Chuyết mà nói, thanh âm này lại cực kỳ quen thuộc. Y không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Tại sao phải giết hắn?
Người trong viện cười khằng khặc đáp:
- Bằng hữu, có người muốn mạng ngươi! Còn hắn ta à, chẳng qua đúng lúc bị ta nghe thấy hắn nói một ít lời không nên nói mà thôi.
Tô Chuyết chậm rãi thả xuống thi thể Sử Càn Khôn, bỗng nhiên quay người, con ngươi lóe ra lệ mang, nhìn chằm chằm người trong viện. Không ngoài sở liệu của y, người trong viện đội mũ rộng vành, toàn thân quấn bên trong một miếng vải đen rộng lớn, trong tay cầm một cây khốc tang bổng còn cao hơn thân hắn, đỉnh gậy có một vòng nhạc rung động leng keng trong gió đêm, giống như thanh âm đưa tang. Mà người này trông thấy khuôn mặt Tô Chuyết, lại lắp bắp kinh hãi, thân thể lung lay, kinh ngạc nói:
- Là, là ngươi!
Tô Chuyết nhìn xem tên hai mặt thần bí kia, đến gần từng bước một, lạnh lùng nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tên hai mặt nắm chặt khốc tang bổng trong tay, nói:
- Ta là Địa Phủ Vô Thường câu hồn, ngươi đã hết tuổi thọ, hãy ngoan ngoãn theo ta đi!
Thời điểm hắn lên tiếng, tiếng nói giống như truyền đến từ từng phương hướng trong viện, khiến cho người ta phảng phất như lâm vào Địa Ngục.
Trong giọng nói tên hai mặt có một chút run rẩy không dễ phát giác. Hắn từng thấy bộ dáng như điên như dại của Tô Chuyết. Bộ dáng đó quả thực còn kinh khủng hơn ác quỷ mấy phần.
Tô Chuyết nói:
- Ngươi nên hối hận, bởi vì vừa rồi không bắn Tử Ngọ Đoạt Mệnh Châm vào cổ họng ta! Bây giờ ta có phòng bị, ngươi đã không có bản lãnh giết ta!
- Thật sao?
Mặc dù tên hai mặt không tin, thế nhưng bên trong thanh âm nói chuyện đã cho thấy hắn đang ngoài mạnh trong yếu.
Tô Chuyết cười lạnh:
- Không ngại thì nhìn thử xem!
Vừa dứt lời, bóng người đã biến mất tại chỗ.
Tên hai mặt cả kinh, khốc tang bổng trong tay không kịp giơ lên, Tô Chuyết đã đứng ở trước mặt. Trước ngực tên hai mặt không được phòng bị, hai ngón tay trên tay phải Tô Chuyết điểm vào huyệt Thiên Trung trên ngực tên hai mặt! Khuôn mặt nửa trắng nửa đen của tên hai mặt lộ ra vẻ khó tin, trong cổ họng phát ra một tiếng gào thét thống khổ.
Thiên Trung là tử huyệt của cơ thể, người trúng không chết cũng bị trọng thương. Ai ngờ tên hai mặt cũng không ngã gục, thậm chí ngay cả một ngụm máu cũng không phun ra. Tô Chuyết hơi kinh hãi, thì nghe tên hai mặt cười khằng khặc nói:
- Ngươi muốn dùng cách giết người để giết sứ giả Địa Phủ sao? Trò cười!
Nói xong, khốc tang bổng trong tay đập mạnh về phía đỉnh đầu Tô Chuyết.
Tô Chuyết nhẹ nhàng lui lại, tránh thoát một kích đọat mệnh. Trong lòng y bừng tỉnh, cười lạnh nói:
- Hóa ra ngươi đã luyện đến cảnh giới hoán cung dời huyệt, ta đúng là đã xem nhẹ ngươi rồi! Tuy rằng ngươi có thể dịch chuyển huyệt vị, ta lại muốn nhìn xem ngươi có thể thay đổi cả cái đầu được không!
Nói xong mũi chân nhún xuống đất, phóng về phía tên hai mặt. Lần này ra chiêu là tận lực thăm hỏi yếu hầu trên cổ họng đối phương.
Khốc tang bổng trong tay tên hai mặt vung vẩy như gió, kiệt lực ngăn cản Tô Chuyết ngoài bảy thước. Nhưng mà hắn múa bổng có nhanh, cũng không nhanh bằng bộ pháp của Tô Chuyết. Ba chiêu qua đi, Tô Chuyết đã cách hắn chỉ còn sáu thước. Lại qua ba chiêu, khoảng cách chỉ còn hai thước. Lúc này khốc tang bổng trong tay tên hai mặt đã trở thành vướng víu, nhưng mà hắn không cách nào vứt bỏ binh khí, chuyển bổng sang tay trái, tay phải từ bên hông rút ra một thanh dao găm lóe lam quang, đâm xéo về phía Tô Chuyết.
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, một tay nắm chặt cổ tay phải tên hai mặt, thôi động nội lực. Cổ tay tên hai mặt mềm nhũn, dao găm rơi xuống. Tay kia của Tô Chuyết nhặt lên dao găm, đã gác trên cổ họng của tên hai mặt. Tên hai mặt chỉ cảm thấy cổ họng ớn lạnh, đột nhiên lớn tiếng kêu lên:
- Đồng bạn của ngươi đâu!
Tô Chuyết sững sờ, dao găm trong tay dừng lại, dừng trước cổ họng của tên hai mặt hai phân. Mồ hôi lạnh trên trán tên hai mặt chảy ròng ròng, khóe miệng nặn ra nụ cười, nói:
- Đồng bạn của ngươi đi đâu rồi? Vị cô nương xinh đẹp đó?
Tô Chuyết giật mình, trầm giọng nói:
- Nàng thế nào rồi?
Tên hai mặt lạnh lùng cười nói:
- Lần trước ngươi giết hai con quỷ nhỏ của ta, ta chỉ có thể tìm một con tiểu quỷ mới! Vị cô nương kia thông minh lanh lợi, làm Bạch Vô Thường, đoán chừng cũng không tồi đâu!
Giọng nói Tô Chuyết càng thêm âm lãnh, nói:
- Nếu như ngươi dám động đến một đầu ngón tay của nàng, ta sẽ khiến ngươi cả quỷ cũng không làm được!
Tên hai mặt cũng không sợ hãi, nhe răng cười, nhìn thấy Tô Chuyết mất tập trung, khốc tang bổng ở tay trái đột nhiên quét ngang, ép ra Tô Chuyết, tiếp đó mũi chân chấm đất, giống như bóng ma lướt về phía sau. Hắn kéo ra áo choàng rộng lớn, tung bay giữa không trung như cánh diều đón gió đêm. Đôi lông mày Tô Chuyết nhíu lại, vừa muốn đuổi theo. Ai ngờ bộ ngực cứng lại, nhất thời toàn thân như bị lửa thiêu đốt, một lúc lại như bị lưỡi dao đâm cắt. Thì ra vừa nãy kịch đấu một trận, đã tác động đến kịch độc vốn bị áp chế xuống.
Trên trán Tô Chuyết liên tục trượt xuống mồ hôi to như hạt đậu, mà trong kinh mạch không tụ nổi một chút nội kình. Y trơ mắt nhìn xem tên hai mặt càng lúc càng bay xa, mơ hồ truyền đến tiếng cười lạnh của đối phương:
- Ngươi vĩnh viễn đừng hòng tìm được con bé đó!
Bên trong hai mắt Tô Chuyết lóe lên tia sáng đỏ, chân đá ra một cục đá. Cục đá kia mang theo kình lực, bắn đến giữa không trung, từ sau đến trước, nặng nề đánh vào ngực tên hai mặt. Khí tức tên hai mặt vừa lạc đi, đột nhiên rớt xuống dưới, ngã trên nóc nhà, kéo xuống mảng lớn ngói xanh. Hắn biết Tô Chuyết lợi hại, không dám dừng lại, vội vàng xoay người đứng dậy, nhảy lên, biến mất trong đêm tối.
Tô Chuyết thấy hắn đi xa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ồn ào. Bên ngoài ánh lửa sáng lên, có người hô:
- Người nào?
Tiếp theo liền có người đá văng cửa chính của nhà bán sách tranh, một đám bộ khoái cầm bó đuốc trong tay vọt vào. Bọn họ nhìn thấy thi thể trên đất thì không khỏi kinh hãi, dồn dập rút ra cương đao bên hông, bao vây Tô Chuyết lại!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]