Tô Chuyết biến sắc, nếu như mũi tên này chếch lên một phân, y đã táng mạng tại chỗ. Y trông thấy mấy chữ trên miếng vải kia, không khỏi cảm giác được một cơn ghen tuông, chẳng những trái tim ổn định lại, khóe miệng còn lộ ra nụ cười. Nguyệt Thiền nhìn xem mũi tên kia, sợ đến hoa dung thất sắc, nửa ngày cũng chưa tỉnh hồn lại. Mặc dù nàng vẫn ngồi ở trên đùi Tô Chuyết, ôm chặt cổ Tô Chuyết, hận không thể dán mỗi một tấc da thịt vào. Nhưng là kiều diễm phong tình vừa nãy đã không còn sót lại chút gì.
Tô Chuyết cười cười, nói:
- Nguyệt Thiền cô nương bỏ qua cho, "Không biết xấu hổ" ở trên không phải mắng cô, mà đang mắng tại hạ đấy!
Nguyệt Thiền lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên từ trên thân Tô Chuyết đứng lên, ngồi về ghế của mình, sợ rằng đến gần Tô Chuyết nữa, khó tránh khỏi tai bay vạ gió. Tô Chuyết nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, trong lòng cười thầm, rốt cục ổn định tâm thần, rồi hỏi:
- Nguyệt Thiền cô nương, ngày đó Vương Hoàn tới gặp cô, có chỗ gì kỳ quái không?
Nguyệt Thiền vuốt vuốt tóc mai tán loạn, bờ môi run, run giọng nói:
- Không có... Không có... Ngày đó Vương Hoàn và con trai của Trần thượng thư Trần Bình Nguyên cùng đi chơi. Tiểu nữ thấy gã Trần Bình Nguyên kia nói chuyện nhàm chán, cử chỉ ngả ngớn, thì có chút không thích, vì thế bồi tiếp Vương Hoàn nhiều hơn. Ai biết khi trời tối, thế mà hắn không dám ở lại qua đêm, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197705/quyen-12-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.