Khắp nơi chỉ nghe tiếng nói vang xa tít tắp, nhưng không có ai trả lời.
Vệ Tú kỳ quái nói:
- Có phải là không có ai hay không?
Vừa dứt lời, chỉ thấy trong rừng thổi lên một cơn gió, quét sạch lá khô trên mặt đất, lộ ra một con đường mòn bằng đá đã bể nát.
Vệ Tiềm mỉm cười, nói:
- Đi thôi!
Rồi yên tâm lớn mật bước lên con đường nhỏ. Vệ Tú đi theo phía sau, vẫn có chút không yên lòng. Chỗ này quả thật có chút cổ quái, khiến trong lòng nàng bất an. Nghĩ đến Tô Chuyết lớn lên ngay ở nơi đây, thì không khó hiểu vì sao y lại trở thành con người kỳ quái như thế.
Bất quá một đường đi tới, lại là gió êm sóng lặng. Đi đến cuối cánh rừng đào, phía trước trống trải. Chỉ thấy vài căn nhà tranh được dựng dựa vào rìa vách núi. Một mái vòm cỏ trong chòi nghỉ mát, có thể thấy được một bóng người ngồi xếp bằng, đang pha trà đun nước. Màn trúc treo ở bốn phía chòi, không thấy rõ khuôn mặt của người bên trong. Vệ Tú hơi có chút thất vọng. Vệ Tiềm chỉ một tảng đá lớn ở bên cạnh, nói:
- Tú Nhi, con ngồi tạm đây. Chờ một lúc ta gọi con, con hãy đi vào bái kiến.
Vệ Tú có chút không tình nguyện, nhưng không biết phụ thân muốn làm gì, lại không tiện làm trái lời, đành phải ngoan ngoãn ngồi chờ đợi. May mắn nơi đây cao đến chọc trời, cảnh núi bốn phía liếc nhìn là thấy hết, cảnh sắc kỳ diệu tráng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197694/quyen-12-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.