Vệ Tiềm nhíu mày cả giận nói:
- Tiểu tử thúi, nguyên lai ngươi đang muốn kéo dài thời gian!
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, cũng không ngụy biện.
Tiêu Thủy Mặc lạnh lùng nói:
- Ai đến cũng không cách nào cứu được ngươi đâu! Nạp mạng đi!
Đang nói, đột nhiên Hoài Thiện đứng lên, vịn Vệ Tú nói:
- Vệ Tiềm, ta đã bảo hộ kinh mạch cho nàng. Nếu như dẫn về cứu chữa kịp thời, cố gắng thì còn có sinh cơ. Nếu trễ thêm một lát, thần tiên cũng khó cứu!
Vệ Tiềm nhìn xem gương mặt quen thuộc trong ngực Hoài Thiện, thật càng ngày càng giống với người yêu năm đó. Trong tai bất thình lình nghe thấy tiếng của đám người càng lúc càng gần, rốt cục cắn răng một cái, vung lên ống tay áo, cuốn lên eo Vệ Tú, nói với Tiêu Thủy Mặc:
- Ta dẫn người khác rời khỏi, ngươi giết chết bọn chúng đi!
Vứt xuống câu này, đã chạy xa rồi.
Tiêu Thủy Mặc căm hận cắn răng. Tô Chuyết nói:
- Tiêu Thủy Mặc, ngay cả Vệ Tiềm cũng chạy rồi, ta xem ngươi còn có gì trợ giúp! Ngươi vĩnh viễn chỉ là một con cờ của hắn, một đời chỉ có thể trốn chui trốn nhủi dưới mặt đất âm u, cô độc!
Tiêu Thủy Mặc kinh ngạc mà gnhe, đột nhiên ngẫm nghĩ lại hơn 20 năm qua, mỗi ngày chỉ là luyện võ.Quanh năm suốt tháng không ra khỏi viện tử. Ngày ngày mẫu thân nói nhiều nhất chỉ là một câu báo thù. Hắn càng nghĩ càng hận, rốt cục rống to lên:
- A!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197691/quyen-11-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.