Chương trước
Chương sau
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Vệ Tú xinh đẹp động lòng người đứng thấp thoáng bên trong rừng cây. Trong lòng Tô Chuyết vui sướng, rồi tỉnh táo lại. Hai người đã không gặp gần nửa năm, vì sao nàng xuất hiện vào lúc này?

Bởi vì quan hệ đến Vệ Tiềm, Tô Chuyết không khỏi âm thầm cảnh giác. Vệ Tú thông minh cỡ nào, vừa thấy sắc mặt Tô Chuyết biến hóa, thì đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Kỳ thật nàng đã sớm lên núi, từ xa nhìn qua Tô Chuyết, nhưng khi gặp mặt, Tô Chuyết lại lạnh nhạt như vậy, để nàng có chút thất vọng. Vệ Tú đè nén xuống đủ loại tình cảm trong lòng, cười nhạt nói:

- Tô Chuyết, đã lâu không gặp!

Tô Chuyết cười lại một tiếng, trong lòng có nhiều chuyện muốn nói, nhưng khi ra miệng lại chỉ biến thành một câu:

- Cô có khỏe không...

Vệ Tú thầm nghĩ, coi như còn có chút lương tâm, biết quan tâm ta. Nàng không trả lời, lại nói:

- Kỳ thật ta đã sớm lên núi rồi, là lén đi theo phụ thân đến đây!

Tô Chuyết khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện Vệ Tú mặc một thân áo vải xanh trắng, khoác lên khăn trùm đầu, đâu giống cách ăn mặc nữ nhi, nghiễm nhiên như một chân chạy sai vặt. Y chợt nhớ tới trước đây hai người mới gặp, Vệ Tú cũng là ăn mặc giả trai, trong lòng ấm áp. Hỏi:

- Cô lén chạy đến ư?

Vệ Tú bẻ cành cây, đi vào trong rừng, vừa đi vừa nói:

- Phụ thân không cho ta ra ngoài, ta không thể làm gì khác hơn là lén đi ra! Ta nghe nói Thiếu Lâm phát sinh chuyện lớn, phụ thân và Vệ Thắng đều muốn tới. Ta phỏng đoán huynh khẳng định cũng sẽ tiếp cận lần náo nhiệt này, bấy giờ mới vụng trộm theo tới...

Nói đến đây, sắc mặt nàng hơi hơi phiếm hồng. May mắn bóng đêm che chở, không đến mức để Tô Chuyết phát hiện.

Tô Chuyết đi sau lưng nàng, biết nàng quan tâm đến mình, ôn nhu nói:

- Ngược lại ta không nghĩ rằng cô sẽ đến...

Vệ Tú bỗng nhiên quay người, nghiêm mặt nói:

- Tô Chuyết, huynh tranh thủ thời gian xuống núi đi! Đừng để ý đến chuyện Thiếu Lâm nữa!

Tô Chuyết sững sờ, hỏi:

- Vì sao?

Trên mặt Vệ Tú vừa lo lắng vừa nôn nóng, nói:

- Không nên hỏi nhiều, mặc dù huynh thông minh, nhưng làm việc đứng đắn. Kẻ kia là tên điên, huynh không đấu lại hắn đâu.

Tô Chuyết có chút không hiểu, cẩn thận cân nhắc hàm nghĩa bên trong lời nói của Vệ Tú. Vệ Tú cũng đã hết sức sốt ruột, cẩn thận nhìn chung quanh một chút, nói:

- Tô Chuyết, huynh nghe ta lần này đi, tranh thủ thời gian xuống núi mau!

Tô Chuyết vẫn chưa trả lời, thì nghe một tiếng cười khẽ, tiếng nói của Yến Linh Lung vang lên từ nơi không xa:

- U, đây không phải là Vệ tiểu thư sao? Ngọn gió nào thổi ngài đến đây rồi!

Vệ Tú lập tức thay đổi vẻ mặt, quay về phương hướng Yến Linh Lung ra tới, thản nhiên nói:

- Đây không phải là Yến minh chủ sao? Thất kính thất kính!

Hai người mặt đối mặt, mặc dù trên mặt đều đang mỉm cười, nhưng bên trong ánh mắt lại toát ra tia lửa. Tô Chuyết ngầm thở dài, thầm nghĩ, hai người này tuy rằng chưa từng quen biết, nhưng ân oán lại không ít. Hai người đều là kỳ nữ đương thời, không thể tránh được lòng ghen tị. Mà hai người bởi vì quan hệ đến Vệ Tiềm, đã kết xuống cừu oán. Tô Chuyết bị kẹp ở giữa, lập tức cảm giác nhức đầu vô cùng.

Vệ Tú hừ một tiếng, quay người nói với Tô Chuyết:

- Nghe ta nói một lời, tự giải quyết cho tốt đi!

Nói xong quay đầu bước đi.

Tô Chuyết nhìn qua bóng lưng Vệ Tú, thình lình Yến Linh Lung vỗ bàn tay vào sau đầu hắn, cả giận nói:

- Đã lâu không gặp, làm sao người nhập bọn với cô ta rồi hả?!

Tô Chuyết xoa xoa đầu, mắng:

- Cô làm sao còn không biết nặng nhẹ. Nếu để cho cô tát choáng váng rồi, xem ai đến phá bản án Thiếu lâm tự hử!

Yến Linh Lung phát ra một tiếng cười khinh miệt, lấy giọng điệu trưởng bối nói ra:

- Tô Chuyết, ngươi đừng quên Vệ Tiềm đang ghi hận ngươi trong lòng, sớm muộn gì cũng sẽ đối phó ngươi. Ngươi còn dám thân thiết với Vệ Tú như vậy!

Tô Chuyết không để ý tới lời khuyến cáo của nàng, tự nhủ:

- Vừa rồi nàng nói kẻ kia là tên điên, là có ý gì nhỉ?

Yến Linh Lung bất đắc dĩ, Hoa Bình ở phía sau, cười vỗ vỗ bả vai nàng, nhỏ giọng nói:

- Lúc này nói gì hắn cũng không nghe lọt đâu, để ta nói chuyện với hắn một chút đi!

Yến Linh Lung trừng mắt nhìn Tô Chuyết, quả nhiên vẫn là bất đắc dĩ rời đi. Hoa Bình và Tô Chuyết lửng thững đi dạo, không nói một câu. Tô Chuyết lâm vào trầm tư, không hề hay biết. Hai người ngồi xuống trên băng ghế đá. Tô Chuyết bỗng nhiên bật thốt lên:

- Có lẽ chuyện này thật sự có quan hệ đến Vệ Tiềm? Bằng không cớ sao Vệ Tú phải nói thế? Kẻ điên trong miệng nàng, nhất định chính là kẻ đã sát hại Đỗ Thanh Phong, đánh cắp kinh thư! Thế nhưng vì sao Đỗ Thanh Phong lại bị giết đây? Chẳng lẽ là cố tình bày mê trận sao?

Hoa Bình đã sớm không thấy kinh ngạc, cũng không cảm thấy quỳ quái khi Tô Chuyết phản ứng thái quá. Hắn cười nói:

- Không ngờ hơn nửa năm không gặp, cậu vẫn như cũ, không thay đổi chút nào cả!

Tô Chuyết sững sờ, lúc này mới phát hiện Yến Linh Lung đã rời đi, Hoa Bình đang ngồi trước mặt. Hai người đã lâu không gặp, đến bây giờ vẫn không có thời gian ôn chuyện. Bất quá nghe được Hoa Bình cảm thán, Tô Chuyết lại trầm mặc. Y thật sự không thay đổi chút nào sao? Chỉ sợ không hẳn vậy, trải qua nhiều chuyện, y cũng không còn là Tô Chuyết khi vừa mới xuống núi rồi. Trong trong lòng của y cất giấu càng lúc càng nhiều bí mật, không nguyện ý nói với người khác. Tựa như khi nhìn thấy Yến Linh Lung, y không muốn nói cho nàng chuyện của Diệp Thiều, cũng không giao tấm thiết bài Kiền Đạt Bà cho nàng.

Ai ngờ Hoa Bình tựa hồ nhìn thấu tâm tư của y, cau mày nói:

- Chỉ là trong lòng cậu hình như cất giấu càng lúc càng nhiều chuyện. Tô Chuyết trước đây có cái gì thì nói cái đó, tuyệt đối sẽ không trầm mặc im lặng như bây giờ!

Tô Chuyết khẽ thở dài một hơi, Hoa Bình lại nói:

- Xem ra lần này cậu lại muốn trực tiếp đối mặt với Vệ Tiềm, nếu có gì khó xử, đừng quên nói cho chúng ta. Đừng quên, chúng ta chính là huynh đệ!

Nói xong rồi đứng dậy, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nói:

- Lúc chúng ta tới nghe nói mấy chưởng môn lớn tranh luận đã có kết quả rồi, sáng sớm ngày mai sẽ phải tỷ võ quyết ra minh chủ võ lâm. Đến lúc đó không biết hươu chết vào tay ai đây!

Tô Chuyết hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Lũ võ lâm chính đạo này...

Hoa Bình biết y có ý gì, nói:

- Bất luận như thế nào, ta nghĩ Vệ Tiềm đến đây nhất định là vì chức vị minh chủ võ lâm. Vệ Tiềm có dã tâm cực lớn, tuyệt đối không chỉ đơn giản như không chế một cái võ lâm đâu!

Tô Chuyết nói:

- Nguyên lai huynh cũng đã nhìn ra!

Hoa Bình nói:

- Dã tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết. Tô Chuyết, cậu nhất định phải nghĩ được biện pháp ngăn cản hắn!

Tô Chuyết thở dài, chờ Hoa Bình rời đi, sau đó y lại ngồi một mình hồi lâu, trong đầu vẫn luôn luẩn quẩn Thiên Kiếm sơn trang, Vệ Tiềm, Lục Đạo Luân Hồi kinh... Những thứ này nhìn như không một chút liên hệ, nhưng tựa hồ có một sợi dây như có như không kéo chúng lại với nhau. Chỉ là đầu dây này, y còn chưa tìm được.

Đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên một cơn gió thổi tới, Tô Chuyết nheo lại mắt, trong thoáng chốc tựa hồ trông thấy có một bóng người màu trắng lấp lóe bên trong rừng cây. Trong lòng Tô Chuyết cả kinh, không kịp suy nghĩ nhiều, bật người đuổi đến. Ngoài dự liệu chính là, bóng người màu trắng kia có khing công cao cường, không chút nào kém mình. Tô Chuyết sử dụng toàn lực, vẫn chỉ có thể xa xa chạy theo. Y từ xa trông thấy phương hướng người đó sắp đến, tựa hồ chính là thiền viện Thiếu Lâm.

Y đang kỳ quái người kia là ai, có mục đích gì. Bóng người màu trắng trước mặt đột nhiên dừng lại, đột nhiên xoay người. Tô Chuyết mượn ánh sao đêm, chỉ nhìn thấy người ở phía trước toàn thân áo trắng, tóc dài rối tung ra, che kín mặt mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt, mơ hồ phát ra ánh sáng màu xanh âm u. Thế này đâu giống như người, căn bản chính là ác quỷ hóa thân!

(chưa xong còn tiếp.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.