Đám người thương lượng xong, nhất trí đồng ý luận võ quyết thắng, tuyển ra minh chủ võ lâm. Nếu đã luận võ quyết thắng, vậy thì nói rõ, chỉ cần người tự nhận có võ công trác tuyệt, đều có thể lên sân đọ sức, tranh giành cao thấp, điều này khiến hầu hết người đang ngồi dưới đất lập tức hưng phấn, tựa hồ bản thân cũng có khả năng ngồi lên vị trí đó vậy.
Tô Chuyết thờ ơ lạnh nhạt, chỉ thấy sắc mặt Vệ Tiềm không có chút biến hóa nào, tựa hồ hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay. Rốt cục ông ta đang nghĩ gì trong lòng? Tô Chuyết hết sức nghi hoặc. Thình lình ánh mắt bén nhọn của Vệ Tiềm đột nhiên nhìn lại, vừa vặn đối mắt cùng Tô Chuyết. Tô Chuyết không khỏi giật mình, bên trong ánh mắt âm tàn của Vệ Tiềm tựa hồ đang cười nhạo mình.
Y còn chưa nghĩ ra ý định của Vệ Tiềm, một bên khác quần hùng đã dời qua một khu đất trống trên quảng trường, đầy đủ cho hai người luận võ. Trên đài, chưởng môn Nga Mi đứng lên nói:
- Nếu là luận võ, cũng nên có người công chứng, làm cho mọi người điểm đến là dừng, miễn cho đả thương mạng người.
Hoài Thiện chắp tay trước ngực nói:
- Thiện tai thiện tai, đúng là nên như thế!
Thẩm Tàng Phong lại cười nói:
- Còn cần công chứng gì nữa, những chưởng môn nhân chúng ta ngồi đây, không phải đã là công chứng rồi sao?
Đám người gật đầu, Vệ Tiềm lại chỉ vào một ghế trống, nói:
- Đỗ chưởng môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197676/quyen-11-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.