- Nghe đến đó, ta lập tức cảm thấy xem thường mấy tên kia. Cũng bởi vì có những kẻ đó trên giang hồ, mới dẫn đến thói đời ngày sau! Vốn định hiện thân ngặn trận chiến lại, ai ngờ đúng lúc này, bỗng nhiên có một người cầm ra một nắm vôi phấn ném hết vào mặt Tiêu Thiên Kiếm. Lại có một người cầm một nắm chông sắt, bắn ngay sau lưng Tiêu Thiên Kiếm.
- Tiêu Thiên Kiếm bị vôi phấn ám toán, hai mắt đau nhói, rồi lại bị ám khí đánh lén, sao có thể tránh được, lập tức bị trúng ám khí, làm rớt trường kiếm trong tay. Ta thấy vậy thì trong lòng tức giận, thân là người của chính đạo, đã đánh không công bằng được thì cũng thôi, lại không để ý đến thân phận, âm thầm đánh lén, dùng biện pháp hạ tiện như thế, quả thật không biết xấu hổ!
Tô Chuyết tràn đầy đồng cảm:
- Chửi hay lắm! Hạng người mặt dày vô sỉ như thế mà cũng dám đưa thân vào hàng ngũ võ lâm chính đạo ư? Quả thật không thể nói lý!
Hoài Thiện gật đầu nói:
- Tuy nói như thế, thế nhưng khi đó ta lại hành động cực đoan. Ta vừa thấy tình thế không đúng, lập tức xông ra từ chỗ ẩn thân, đánh liên tục ba chiêu về phía ba người kia. Ai ngờ ba người này hoàn toàn không phòng bị, trải qua mấy ngày truy đuổi, mấy trận đại chiến, sớm đã nỏ mạnh hết đà rồi. Ba chiêu này vững vàng đánh vào chỗ yếu hại của ba người, khiến cho cả ba chết hết!
Nói đến đây, Hoài Thiện lộ ra biểu lộ đau xót. Tô Chuyết cũng cả kinh, nghĩ không ra năm đó Hoài Thiện lại xúc động như thế. Mặc dù ba người đó hành động bất chính, nhưng cũng không đáng tội chết.
Hoài Thiện trầm giọng nói:
- Lúc ấy đang vùng hoang dã nên chuyện đó không có ai biết. Tiêu Thiên Kiếm trông thấy ta, không ngờ còn nhận ra. Trước tiên ta cầm máu cho hắn, lại lựa lời khuyên bảo một phen, hi vọng hắn cải tà quy chính. Ai ngờ hắn chỉ chỉ ba cái xác trên đất, hỏi lại ta, chẳng lẽ muốn trở về cái thứ chính đạo như thế sao? Ta nhất thời á khẩu không trả lời được. Vì thế, ta đành phải ước định, bảy ngày sau, chờ thương thế hắn khỏi hẳn, ta muốn đánh với hắn một trận ở đó, vì thiên hạ trừ hại!
- Tiêu Thiên Kiếm nghe lời ta nói, chỉ cười lạnh. Sau đó hắn bỗng nhiên cầm mấy bức tranh đưa vào tay ta. Chính là bức tranh Chung Quỷ bắt quỷ treo trên tường, chắc hẳn ngươi đã thấy...
Hoài Thiện đưa tay chỉ về phía mấy bức tranh quỷ dị khinh khủng kia.
Tô Chuyết gật đầu, nhìn sang bức họa trên tường, không khỏi lại dâng lên một luồng khí lạnh.
Hoài Thiện nói:
- Hắn nói với ta, đây là tác phẩm đắc ý của hắn gần đây. Sau khi ta xem, phản ứng cũng giống như người vậy, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, toàn thân nổi da gà. Thế nhưng Tiêu Thiên Kiếm lại xem nó như bảo vật, quả thật không thể nói lý. Khi đó ta càng tin tưởng hơn, hắn đã bắt đầu phát rồ rồi, làm những chuyện như vậy nhất định không phải sinh ra từ ý định ban đầu. Hắn hi vọng ta có thể đảm bảo những bức tranh này cho thật tốt, đồng thời có thể lĩnh hội tâm cảnh của hắn từ trong đó. Lúc ấy ta không muốn dụng tâm phỏng đoán dụng ý của hắn, chỉ qua loa đáp ứng mà thôi. Đợi đến bảy ngày sau đó, quả nhiên Tiêu Thiên Kiếm đúng hẹn đến đó ứng chiến. Ta cảm thấy hai người đã là đạo bất đồng bất tương vi mưu, nên không cần nhiều lời, liền động thủ. Một trận chiến này, cũng có thể gọi là kinh thiên động địa. Tiếc là lúc ấy chỉ có hai người chúng ta, không có ai chứng kiến.
- Có thể tưởng tượng, một trận chiến đó chắc chắn là kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Mặc dù khi đó hai người đều chỉ là vô danh tiểu tốt, ân oán gút mắc, trình độ phức tạp, nhưng trận quyết chiến còn đặc sắc hơn so với rất nhiều võ lâm cao thủ!
Tô Chuyết khen.
Hoài Thiện nói:
- Chúng ta đánh hơn trăm chiêu, nhưng vào thời khắc sống còn, Tiêu Thiên Kiếm bỗng nhiên thu kiếm. Ta không rõ ràng cho lắm, thế nhưng quyền đã đánh ra thì không còn thu lại được nữa. Tiêu Thiên Kiếm trực tiếp trúng chiêu, rơi xuống vách núi. Mà xương cốt của hắn còn chưa tìm được.
Tô Chuyết nghi ngờ nói:
- Vì sao hắn không tránh chiêu cuối cùng?
Hoài Thiện thở dài, nói:
- Qua nhiều năm rồi nhưng ta vẫn nghĩ chưa rõ. Chỉ có thể cho rằng, lúc đó Tiêu Thiên Kiếm đã mất hết tâm trí, làm việc không thể tính toán theo lẽ thường. Bất quá tự tay giết chết Tiêu Thiên Kiếm, chẳng những không để cho ta cảm nhận được niềm vui trở thành đại anh hùng đại hào kiệt, ngược lại nội tâm đột nhiên trống rỗng.
- Vì thế ta trở lại Thiếu Lâm, nói toạc ra cho sư phụ câu chuyện của những ngày qua. Sư phụ chỉ là nói với ta, hồng trần khó nói hết, ta đã không còn duyên với cái chữ Không rồi. Vì vậy người đổi pháp danh của ta thành Hoài Thiện, hi vọng ta có thể ăn năn hối hận vì đã phạm sát giới lần đó, lĩnh ngộ thật tốt cái chữ Thiện. Nếu ta có thể cảm nhận được ý nghĩ của nhân thiện, sau này còn có thể trở thành nhất đại cao tăng.
- Mà ta mang mấy bức tranh này về Thiếu Lâm, treo ở trên vách tường đối diện giường nằm, quan sát ngày đêm.
- Lão có nhìn ra được gì không?
Tô Chuyết hỏi.
Hoài Thiện lắc đầu, đáp:
- Mấy bức tranh này, ấn tượng ban đầu là kinh khủng quỷ dị. Nên sau này ta bắt đầu thấy chán ghét, căm ghét ác quỷ hại người, cũng chán ghét Chung Quỳ tàn bạo. Rồi qua mấy năm, ta chỉ có thể nhìn thấy hàm nghĩa chúng sinh đều khổ...
Tô Chuyết lại cười:
- Theo vãn bối thấy, những hình vẽ này vốn chẳng có nghĩ gì. Chỉ từ góc độ khác biệt của người nhìn, thì sẽ đạt được cảm ngộ khác biệt. Trong mắt của ta, bức tranh kia giống như đang nói, sợ hãi do tâm sinh, nếu như tâm chết, coi như là ác quỷ, cũng không cách nào làm cho người ta sợ hãi!
Hoài Thiện gật gật đầu, nói:
- Có lẽ năm đó Tiêu Thiên Kiếm đúng là lòng như tro nguội rồi!
Lão nói xong, hai người đồng thời thở dài, lâm vào trầm mặc thật lâu. Qua hồi lâu, Tô Chuyết đột nhiên hỏi:
- Nếu Thiên Kiếm sơn trang đó không để lại danh tiếng trên giang hồ, hơn nữa người tham dự vây công đã chết hết. Như vậy đến cùng là ai biết được Thiên Kiếm sơn trang? Vì sao hắn lại tự xưng là trang chủ, đến tìm ngài gây chuyện đây?
Hoài Thiện đáp:
- Đây chính là chỗ ta lo lắng. Bất quá Thiếu Lâm ta sừng sững mấy trăm năm, không phải dùng âm mưu quỷ kế gì là có thể lật đổ được! Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, hết thảy liền nhìn từ ngày mai xem rốt cục như thế nào!
Quần hùng ở tại Thiếu Lâm hai ngày, lúc nào cũng cảnh giác, rốt cục đợi đến ngày 15 tháng 3. Nguyên bản chúng tăng Thiếu Lâm đều có chút ý vị sẵn sàng chiến đấu. Hoài Thiện lại phân phó mở rộng cửa núi, vẩy nước quét nhà dọn đường, hết thảy như thường.
Không cần ai thông tri, tất cả mọi người sớm đã vào cửa quảng trường. Vài trăm người đứng nghẹt cả quảng trường, gần như chỉ để lại một miếng đất trống cho những chưởng môn ngồi. Trận thế vài trăm người này, chỉ cần hù cũng hù chết chết. Rất nhiều người không nhịn được bắt đầu nhỏ giọng thầm thì:
- Nếu hiện tại có ai dám xông vào cửa chính Thiếu Lâm tự, quả thật là chán sống!
Tô Chuyết ở trong đám người, trong lòng cũng không nắm chắc. Mặc dù biết chuyện cũ của Hoài Thiện, thế nhưng chẳng lẽ gã Tiêu Thiên Kiếm đó khởi tử hoàn sinh hay sao? Bằng không có ai biết được Thiên Kiếm sơn trang đây?
Mặt trời lên đến giữa trời, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên thân người. Rất nhiều người buồn bực ngán ngẩm, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Qua buổi trưa, rốt cuộc đã có người kìm nén không được, đứng dậy lớn tiếng nói:
- Lão tử còn chuẩn bị đánh lớn một trận, đến cùng có người đến hay không đây?
Người bên cạnh cười khẩy nói:
- Tạ lão tam, bằng công phu mèo ba chân của ngươi, nếu thực sự có người xông lên núi, ngươi dám lên sao?
Khuôn mặt của Tạ lão tam đỏ bừng lên, đám người cười vang một trận. Thế nhưng bởi vậy, sự nghi ngờ trong lòng tất cả mọi người lại bừng lên. Thỉnh thoảng có người châu đầu ghé tai:
- Rốt cục tên trang chủ đó có đến hay không?
- Sợ là nghe nói có nhiều người ở chỗ này nên không dám thò đầu ra rồi!
- Ta thấy là có kẻ đang đùa dai đi! Thiên kiếm sơn trang gì đó, lão tử chưa từng nghe qua!
- Đúng vậy a, trên giang hồ làm gì có bang phái nào như thế?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]