Một đường lên núi, lại thấy lạnh dần. Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tận, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai (*). Khí hậu trên núi tự nhiên trong trẻo lành lạnh hơn so với dưới núi.
(*) Câu thơ trong bài Đại Lâm Tự đào hoa của Bạch Cư Di
Tô Chuyết nắm vạt áo thật chặt, dò xét bốn phía. Hắn chưa từng đến Thiếu Thất Sơn, nên hết sức tò mò cảnh trí xung quanh. Nghĩ không ra chỗ ở của một đám hòa thượng thế mà cũng có vẻ nữ tính như thế, quả thực làm cho người cảm thán. Còn chưa vào cửa núi, Tô Chuyết chợt nảy sinh cảnh giác, khóe mắt thoáng nhìn một bóng người màu trắng chợt lóe lên từ một bên tường vây. Lại nhìn lên, chỉ thấy bóng cây lắc lư, làm gì có người nào?
Tô Chuyết kỳ quái nói:
- Ông có nhìn thấy người nào mới lướt qua không?
Tịnh Tướng đang nói đến nhập tâm, đâu có chú ý bóng người nào? Mờ mịt không hiểu nhìn qua Tô Chuyết. Tô Chuyết thở dài, lắc đầu, ra hiệu đi tiếp đi. Tịnh Tướng dẫn theo Tô Chuyết đi vòng đến hậu viện, tránh đi mấy trăm nhân vật võ lâm trên quảng trường đằng trước Đại Hùng bảo điện, trực tiếp đi vào thiền phòng của phương trượng.
Nơi đây vô cùng đẹp đẽ và tĩnh mịch, Tô Chuyết nhịn không được cười nói:
- Lão hòa thượng thật là biết hưởng phúc!
Tịnh Tướng nghe hắn mở miệng nói tiếng lão hòa thượng, cuối cùng có chút khó xử, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Tô công tử, phía trước là thiền phòng của phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197669/quyen-11-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.