Chương trước
Chương sau
Tô Chuyết hỏi:

- Vì sao không giao nó cho Vệ Tú đảm bảo?

Diệp Thiều lắc đầu:

- Tú Nhi không biết công phu, không có lực đảm bảo, sẽ chỉ dẫn tới họa sát thân!

Nàng nói xong, nhìn xem Vệ Tú nằm trong lòng Tô Chuyết, lại nói:

- Tô Chuyết, ta không phải một người mẹ xứng chức. Ta tin tưởng Phương đại ca, sau này Tú Nhi xin nhờ ngươi chiếu cố!

Tô Chuyết khẽ giật mình, không nghĩ tới trong một tháng ngắn ngủi, hai người quan trọng nhất trong cuộc đời Vệ Tú đều đem nàng phó thác cho mình, đây là tín nhiệm mình sao? Nhưng mà buồn cười là, bản thân mình căn bản như Nê Bồ Tát qua sông (*),nếu bị Vệ Tiềm bắt được, chỉ sợ tính mạng còn không giữ nổi nữa là.

(*)Tục ngư nói: “Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo” (Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân)

Diệp Thiều nói xong, đứng dậy muốn đi.

Tô Chuyết vội nói:

- Tiền bối không cáo biệt Vệ Tú sao?

Diệp Thiều cũng không quay đầu lại:

- Nếu nói câu nào với nàng, ta chỉ sợ cuối cùng đi không nổi. Hiện tại mục tiêu của bọn Lý Tuyên còn là ta, chỉ cần ta rời đi, các ngươi mới có thể bình yên trở lại Trung Nguyên!

Nói xong nhanh chân đi về phía bên kia bàn cờ, bên kia Chu Thanh Liên đang lẳng lặng chờ nàng.

Mắc dù ông ta đứng xa, nhưng gió núi thổi qua, vẫn đem đối thoại của Diệp Thiều và Tô Chuyết loáng thoáng truyền tới. Diệp Thiều đi đến phía sau ông, ông tự nhiên cũng biết.

Chu Thanh Liên không quay đầu lại, chợt nở nụ cười, cười xong rồi thở dài:

- Nghĩ không ra Thiên Diện Hồ Ly lòng cao hơn trời, tính tình vạn biến, lại bởi vì báo thù mà cô phụ Phương Tử Thiền si tình cùng Quỷ Ẩn thông minh tuyệt đỉnh, ủy thân Vệ Tiềm, còn sinh hạ một đứa con gái!

Diệp Thiều mặt trầm như nước:

- Ngươi đã nghe được?

Diệp Thiều không giật mình, Tô Chuyết đứng ở một bên lại cả kinh không khép miệng được. Không ngờ sư phụ của mình thế mà cũng đã từng theo đuổi Diệp Thiều, khó trách Diệp Thiều lại chắc chắn rằng Quỷ Ẩn nhất định sẽ giúp nàng bảo tồn thiết bài Thiên Chúng!

Chu Thanh Liên không trả lời, đưa tay lấy ra một tấm thiết bài từ trong ngực, giống như đúc cái mà Diệp Thiều giao cho Tô Chuyết, chỉ là hoa văn phía trên lại là một lão giả từ bi.

Diệp Thiều cả kinh nói:

- Khẩn Na La?! Chẳng lẽ... Ngươi cũng thế...

Khẩn Na La cũng là một vị nhân vật, truyền thuyết kể rằng ông ta trách trời thương dân, lòng dạ từ bi. Tô Chuyết nhờ ánh trăng thấy được rõ ràng. Không nghĩ tới Chu Thanh Liên lại cũng là Bát Bộ Chúng, đây rốt cuộc là một tổ chức thế nào, thế mà đem cao thủ hàng đầu thiên hạ đều thu nạp dưới trướng!

Diệp Thiều cùng hắn đứng sóng vai:

- Bát Bộ Thiên Long, thâm căn cố đế, chỉ bằng lực lượng một mình ngươi, chẳng lẽ muốn lật đổ nó sao?

Chu Thanh Liên đáp:

- Mưu tính ban đầu khi sáng lập Bát Bộ Thiên Long đã không có người biết. Thế nhưng trải qua nhiều năm như vậy, sớm đã biến chất. Ta thân là thầy thuốc, dốc toàn lực giải cứu thế nhân đau khổ. Ta không có sức lật đổ tổ chức này, chỉ muốn lựa lời khuyên bảo, hôm nay thiên hạ dần dần thái bình, mọi thứ vẫn là có chừng có mực đi!

Giọng nói hắn kiên quyết, khiến Diệp Thiều cũng không nhịn được động dung.

- Bát Bộ Thiên Long, từ nay về sau, không quan hệ với ta, cũng tránh cho Chu đại thiện nhân một phen nước miếng.

Nàng cầm mạng che mặt một lần nữa che lên mặt, nói:

- Bất quá lần này ngươi vì tìm kiếm Chu phu nhân mà đến, xem ra là phí công rồi.

Trên mặt Chu Thanh Liên hiện ra vẻ nhu hòa:

- Ta cũng không nghĩ tới, truyền thuyết ma nữ trong pháo đài cổ lại là ngươi. Xem ra ta phải bắt đầu lại từ đầu. Tốt xấu gì đã là vợ chồng hai mươi năm, cũng nên tận tâm tận lực!

Diệp Thiều gật đầu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Vệ Tú trong ngực Tô Chuyết, rốt cục hạ quyết tâm, nói với Chu Thanh Liên:

- Vậy thì chúng ta tạm biệt, sau này còn gặp lại!

Nói xong nàng búng người nhảy lên, nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên bàn cờ cao mười mấy trượng. Chỉ một lúc sau, liền nghe một tiếng ngựa hí, Diệp Thiều cưỡi một con ngựa trắng, nhanh chóng rời đi, dần dần không còn thấy bóng dáng. Chu Thanh Liên phất tay tiễn biệt Diệp Thiều, thật lâu không nói chuyện.

Mấy ngày sau đó, Chu Thanh Liên giúp Vệ Tú điều dưỡng thân thể. Mặc dù thiếu thốn dược liệu, nhưng dưới bàn tay thần kỳ của Chu Thanh Liên, Vệ Tú cũng dần dần khôi phục lại. Ngay khi thân thể Vệ Tú khôi phục, vào đêm ngày sau, Chu Thanh Liên không chào hỏi một tiếng, lặng lẽ rời đi. Thẳng đến sáng ngày thứ hai, Tô Chuyết mới phát hiện, nghĩ muốn đi tìm, đã là phí công. Thời gian ngắn ngủi mấy ngày, hai vị nhân vật truyền kỳ Chu Thanh Liên và Diệp Thiều đến rồi lại đi, phảng phất xưa nay chưa từng xuất hiện, chỉ có để lại hai tấm thiết bài lạnh buốt trong ngực Tô Chuyết, nhắc nhở cho Tô Chuyết trải nghiệm của mấy ngày qua.

Lúc này thời gian từ khi chạy ra khỏi Trác châu, đã qua gần một tháng. Thời tiết càng ngày càng lạnh, dần dần hiện ra khí hậu nghèn nàn của vùng đất Tây Bắc. Tô Chuyết đem một chút đồ ăn còn sót lại trong pháo đài cổ gói vào một chỗ, vác ở sau lưng. Sau đó cùng Vệ Tú cưỡi lên hai con ngựa, đi về phía Trung Nguyên.

Từ khi Diệp Thiều rời đi, Vệ Tú liền trầm mặc ít nói. Trên đường đi, Vệ Tú cũng rất ít nói chuyện, vẫn luôn ngây ngốc trên lưng ngựa. Hai người chầm chậm thong thả mà đi, cũng không gặp phải phiền toái gì. Từ Tây Hạ nhập Tống cảnh, lại tốn nửa tháng thời gian, gắng sức chạy đến Tương Dương. Từ nơi đó vượt sông, rất nhanh thì có thể đến Nhạc Châu.

Tô Chuyết bỗng nhiên dừng ngựa, cười nói với Vệ Tú:

- Ta tiễn cô đến đây thôi! Vượt qua Trường Giang, chính là địa bàn của phụ thân cô. Nếu như gặp lại ông ta, chỉ sợ cái mạng nhỏ của ta khó mà đảm bảo. Mặc dù ta không sợ chết, nhưng vẫn còn muốn tiêu dao thêm mấy năm! Ha ha ha..

Mặc dù y đang nói giỡn, trong tiếng cười lại có một chút ảm đạm. Mấy tháng qua sớm chiều ở chung, đến thời khắc chia tay, vẫn có một chút không bỏ.

Rốt cục Vệ Tú lấy lại tinh thần, nhìn xem khuôn mặt bất cần đời của Tô Chuyết, đột nhiên cảm giác được cũng không có vẻ chán ghét đến thế. Thế nhưng nàng có thể nói gì đây? Nếu cứ dây dưa không rõ, còn không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.

Nàng thản nhiên nói:

- Đường dài dằng dặc, huynh phải bảo trọng!

Nói xong quay đầu ngựa, đi đến bến đò phía xa.

Tô Chuyết thầm than một tiếng, đi về phương hướng ngược lại, nghênh ngang rời đi. Hắn cũng không nhìn thấy, nước mắt óng ánh trong mắt Vệ Tú khi rời đi...

Vệ Tú vừa qua sông, rất nhanh liền có người của Vệ phủ tiếp ứng trở về. Vệ Tiềm sớm đã ngồi ở phòng khách đợi nàng.

Qua mấy tháng, Vệ Tú lại nhìn thấy phụ thân, dường như đã có mấy đời rồi, cốt nhục chí thân lúc đầu, bây giờ xem ra, cũng không có thân đến thế.

Vệ Tiềm tựa hồ cảm thấy biến hóa vi diệu trên người nàng, âm u hỏi:

- Những ngày qua con đã đi đâu?

Sắc mặt Vệ Tú bình tĩnh, không hề nói gì.

Vệ Tiềm thở dài, nói:

- Vệ Thắng tự tác chủ trương, nghĩ muốn hại con, ta đã trách phạt nó. Thế nhưng con dám cấu kết Tô Chuyết, xáo trộn hết thảy bố cục mà vi phụ sắp xếp nhiều năm, con có biết sai không?"

Vệ Tú sớm đã biết rõ bản tính phụ thân, trong lòng càng phẫn nộ, thì càng giả bộ điềm nhiên như không có việc gì.

Nhưng Vệ Tú càng bình tĩnh, Vệ Tiềm càng cảm thấy một cơn lửa giận không có chỗ phát. Hắn cắn răng nói:

- Tô Chuyết khắp nơi đối nghịch cùng ta, trước sau phá hủy sòng bạc Vạn Lợi, Tụ Nghĩa sơn trang, lần này lại xáo trộn bố trí của ta ở Liêu quốc. Kẻ này đáng hận, ta không thể tha cho hắn. Dù sao con cũng là con gái của ta, sau này ở trong nhà đóng cửa hối lỗi đi!

Vệ Tiềm nói xong, nổi giận đùng đùng đứng dậy bỏ đi. Vệ Tú không thèm để ý chút nào, trong lòng chỉ đang lo lắng, Tô Chuyết, nhất định phải cẩn thận...

(Đại Mạc Cô Thành hoàn tất, từ mai đổi mới Võ Lâm Đại Hội. Vệ Tiềm lại có âm mưu gì, Tô Chuyết lại gặp phải nguy cơ gì? Kính xin chú ý!)

(chưa xong còn tiếp.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.