Tô Chuyết hỏi:
- Vì sao không giao nó cho Vệ Tú đảm bảo?
Diệp Thiều lắc đầu:
- Tú Nhi không biết công phu, không có lực đảm bảo, sẽ chỉ dẫn tới họa sát thân!
Nàng nói xong, nhìn xem Vệ Tú nằm trong lòng Tô Chuyết, lại nói:
- Tô Chuyết, ta không phải một người mẹ xứng chức. Ta tin tưởng Phương đại ca, sau này Tú Nhi xin nhờ ngươi chiếu cố!
Tô Chuyết khẽ giật mình, không nghĩ tới trong một tháng ngắn ngủi, hai người quan trọng nhất trong cuộc đời Vệ Tú đều đem nàng phó thác cho mình, đây là tín nhiệm mình sao? Nhưng mà buồn cười là, bản thân mình căn bản như Nê Bồ Tát qua sông (*),nếu bị Vệ Tiềm bắt được, chỉ sợ tính mạng còn không giữ nổi nữa là.
(*)Tục ngư nói: “Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo” (Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân)
Diệp Thiều nói xong, đứng dậy muốn đi.
Tô Chuyết vội nói:
- Tiền bối không cáo biệt Vệ Tú sao?
Diệp Thiều cũng không quay đầu lại:
- Nếu nói câu nào với nàng, ta chỉ sợ cuối cùng đi không nổi. Hiện tại mục tiêu của bọn Lý Tuyên còn là ta, chỉ cần ta rời đi, các ngươi mới có thể bình yên trở lại Trung Nguyên!
Nói xong nhanh chân đi về phía bên kia bàn cờ, bên kia Chu Thanh Liên đang lẳng lặng chờ nàng.
Mắc dù ông ta đứng xa, nhưng gió núi thổi qua, vẫn đem đối thoại của Diệp Thiều và Tô Chuyết loáng thoáng truyền tới. Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197665/quyen-10-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.