Phương Tử Thiền mờ mịt lắc đầu, nói:
- Ta không biết, nhưng có một lần vô tình nghe thấy Diệp Thiều nói có quan hệ đến tổ chức nào đó. Bất quá mỗi lần ta chất vấn nàng, nàng vẫn luôn giữ kín như bưng, không chịu nói thêm. Cứ qua hai năm như vậy, rồi Tú Nhi ra đời. Bỗng nhiên có một ngày, Diệp Thiều đến tìm ta, nói muốn xin ta giúp đỡ. Đương nhiên ta mừng rỡ, một lòng muốn để nàng vui vẻ, không chút suy nghĩ đã đáp ứng. Ai ngờ nàng lại nói, nàng muốn đi, lại không yên lòng nữ nhi, hi vọng ta giúp nàng chiếu cố. Ta nghe xong, trái tim liền lạnh một nửa. Ta không biết vì sao mẹ con lại rời bỏ con, bất quá ta nghĩ, nàng nhất định có nỗi khổ tâm riêng của mình. Ai lại cam lòng rời đi thân sinh cốt nhục của mình chứ?
Vệ Tú nghe đến đó, sớm đã khóc không thành tiếng. Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, mẹ ruột của mình lại vứt bỏ mình như vậy. Buồn cười là đã nhiều năm trôi qua, nàng vẫn luôn nghe ngóng bốn phía, hi vọng một ngày nào đó có thể tìm được mẹ đẻ. Nhưng mà người mẹ như vậy, tìm được thì có ý nghĩa gì?
Phương Tử Thiền tựa hồ đoán được tâm tư Vệ Tú, nói:
- Tú Nhi, không nên trách mẹ con. Nàng nhất định có khó khăn khó nói nên mới rời bỏ con. Hơn nữa nàng phí hết sức chín trâu hai hổ đến tìm ta chăm sóc con, nói rõ nàng cũng không muốn vứt bỏ con. Lúc ấy mỗi một câu nàng nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197645/quyen-9-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.