Đường núi phía Bắc không nhiều người đi. Nơi đây đã gần đến biên giới Tống Liêu, nhiều năm qua quan hệ hai nước vẫn luôn căng thẳng, người Liêu thỉnh thoảng xuôi nam cướp bóc, khiến cho dân chúng lầm than. Những người Liêu này thường kết thành mười mấy người một đội, hành động theo nhóm nhỏ, rất khó đề phòng. Thường thường đại binh quân Tống vừa đến, người đã chạy sạch rồi, không bắt được kẻ nào, bởi vậy càng đến gần biên giới, càng thêm hoang vắng suy sụp.
Tiếng vó ngựa đốc đốc, Tô Chuyết ngồi trên lưng ngựa, không nhanh không chậm dọc theo đường núi mà đi. Ánh nắng chiếu rọi lên nửa mặt bên, ấm áp dễ chịu. Gió thu dần lạnh, cùng lũ quạ chiều về tổ, càng lộ vẻ thê lương. Trên mặt Tô Chuyết có một chút vẻ u sầu, nơi đây trước không đến thôn, sau không đến tiệm, chẳng lẽ tối nay lại phải ngủ ngoài đồng hoang hay sao?
Y đặt một gói hành lý trên lưng ngựa, hiển nhiên là đã chuẩn bị cho chuyến đi này. Chỉ là y mới tới biên giới phía Bắc, không ngờ nơi đây đã hoang vắng như vậy rồi.
Tô Chuyết không kéo dây cương, tùy ý để ngựa chậm rãi đi về phía trước, âm thầm hi vọng vận khí của mình đủ tốt, trước lúc trời tối có thể tìm thấy một nơi che gió che mưa. Đến cuối đường gần nửa canh giờ, con đường trước dần dần rộng hơn, tựa hồ đã lên một đường quan đạo cũ. Bên rìa rừng cây, hiện ra một cái lều cỏ.
Quả nhiên là trời nguyện theo người phù hộ, Tô Chuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197625/quyen-9-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.