Hoài Thiện vừa liếc mắt nhìn, liền "A" một tiếng, thốt ra:
- Đây không phải là cảnh quan bản địa sao? Chỉ là...
Tô Chuyết vội hỏi:
- Chỉ là sao?
Hoài Thiện nói:
- Từ trước đến nay tranh sơn thủy trọng ý không trọng sắc, thế nhưng bức tranh này lại đi ngược đạo lý đó. Cậu xem đồi núi này, tô vẽ hình thái quá mức, tô màu cũng đậm hơn nơi khác. Đây không phải thủ bút của danh gia!
Tô Chuyết sớm biết lão sẽ nói thế, liền hỏi:
- Đại sư xem nè, đồi núi này là nơi nào?
Hoài Thiện nhíu mày, biết trong lời y nói tất có thâm ý, cúi đầu nhìn kỹ. Ai ngờ càng nhìn càng kinh sợ, địa hình đồi núi trên bức tranh sao lại quen thuộc như thế, nhưng tựa hồ lại khác xa với hiện thực. Hoài Thiện nhất thời không dám nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tô Chuyết thay lão trả lời:
- Từ địa hình đến xem, đồi núi rõ ràng chính là đồi Loạn Thạch mà hôm nay chúng ta thấy! Nhưng bức tranh này được vẽ vào mười năm trước, lúc ấy trên núi vẫn còn cây xanh sum suê.
Hoài Thiện gật đầu, nói:
- Không sai không sai, thế nhưng bức tranh này được vẽ cũng không đến mức cao minh. Hơn nữa, người vẽ bức tranh này có ý gì?
Trong lòng Tô Chuyết đã nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái. Y nói ra:
- Hôm nay vãn bối ở một quán rượu nhỏ, nghe được tin đồn ma quỷ trên đồi Loạn Thạch. Lúc ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197618/quyen-8-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.