Chương trước
Chương sau
Lữ Hiếu Như nghe giọng điệu của Gia Cát Tranh, cũng càng cảm thấy vụ án Lăng Sương có kỳ quặc. Ông ta vội nói: "Thế nhưng lúc ấy cửa phòng khóa trái, trong phòng chỉ có một mình Lăng Sương, không phải là hắn giết, còn ai có thể giết người, sau đó lại khóa trái cửa phòng được? Lại nói, bản thân Lăng Sương có phòng mà không ngủ, sao lại chạy đến trong phòng cha hắn đây?"

Gia Cát Tranh chau mày, trầm ngâm nói: "Đúng vậy a... Xác thực rất kỳ quái..." Hắn ngẩng đầu hỏi Tô Chuyết: "Tô Chuyết, ngươi xem việc này là chuyện thế nào?"

Tô Chuyết nói: "Tiểu dân vừa tới Kim Lăng, từng vào lao hỏi qua Lăng Sương tình tiết vụ án. Sự tình xác thực như trên hồ sơ vụ án viết, Lăng Sương một mình trong phòng cha hắn, hơn nữa cửa phòng khóa trái. Nhưng mà trong việc này lại có kỳ lạ. Mọi người đi theo ta!" Nói xong, dẫn đám người trong phòng đi ra ngoài chuyển tới trên hành lang.

Đám người đứng ở đầu hành lang này, nhìn hướng đối diện, cũng không có gì kỳ quái. Tô Chuyết nói: "Tòa nhà này là lúc Lăng lão gia đến Kim Lăng, Lăng Phong mướn, lúc trước Lăng Sương chưa từng đến đây. Đêm mà vụ án phát sinh, nơi này mở tiệc, trong đó khách đến thăm thì có Thẩm Đông Lai và Lữ Khang. Trên bữa tiệc, Lăng lão gia uống vài chén rượu, thì có chút khó chịu, do Đại công tử đỡ về phòng nghỉ ngơi, Thẩm phu nhân và Lăng Sương đãi khách."

Lăng Phong gật đầu nói: "Xác thực có chuyện như vậy."

Tô Chuyết gật đầu, nói: "Lăng Sương cũng uống hơn hai chén, có chút say rượu. Lăng lão gia để Lăng Phong ở lại đây ngủ, Lăng Phong chuyển cáo việc này cho Lăng Sương, đồng thời nói cho Lăng Sương, gian phòng của hắn ở gian thứ nhất bên tay trái hành lang, đúng hay không?"

Lăng Phong và Lăng Sương đồng thời gật đầu, Lữ Hiếu Như hừ lạnh một tiếng, nói: "Cái này có gì kỳ quái hả? Rốt cục ngươi muốn nói điều gì?"

Tô Chuyết mỉm cười, nói: "Ta muốn nói là, chuyện nằm ở chỗ này! Lúc ấy Lăng Phong say rượu, mê man, chỉ nhớ rõ một câu, chính là gian thứ nhất bên trái hành lang. Hắn đang muốn về phòng đi ngủ, lại bị Thẩm phu nhân gọi lại ở lối rẽ hành lang nơi đây trong hậu viện, đến trong đình hậu viện nói vài lời."

Thẩm phu nhân nói: "Thật có việc này."

Tô Chuyết lại nói: "Nhưng mà Lăng Sương rời khỏi hậu viện, muốn về phòng, như cũ chỉ nhớ rõ một câu hành lang bên trái. Tòa viện này là ngồi Bắc hướng Nam, trái phải đối xứng. Nhìn từ hành lang phía nam, bên trái ngay ở Tây tiến, mà nhìn từ hậu viện bên kia, bên trái lại là Đông tiến. Thế là Lăng Sương cứ thế mà đi vào đông tiến, là gian phòng của Lăng lão gia!"

Đám người Gia Cát Tranh và Lữ Hiếu Như đi về nhìn hai lần, quả nhiên như Tô Chuyết nói, hơn nữa khoảng cách từ hai đầu hành lang đến sương phòng gần giống, ban đêm rất dễ nhìn lầm. Gia Cát Tranh thở dài nói: "Nguyên lai là vậy, Lăng Sương vô ý đi nhầm gian phòng, lại chọc tới một trận kiện cáo như thế. Cửa phòng đó khóa trái lại là chuyện gì xảy ra?"

Tô Chuyết đáp: "Đây chính là một đầu kế sách mà hung phạm bố trí tốt." Nói xong dẫn mọi người tới gian phòng Lăng Chí Thiện. Y nói tiếp: "Trong căn phòng này, ta đã lần nữa bố trí tốt cơ quan mà hung thủ bày ra, mọi người nhìn kỹ trong phòng."

Tô Chuyết nói xong, châm lửa ngọn nến trên bàn. Đám người chỉ thấy một đầu vải trắng nối liền đến chân bàn, đầu bên kia thắt trên chốt cửa sau cửa. Tô Chuyết đóng cửa lại, đem ngọn nến đặt bên vải. Không lâu sau, ngọn nến đốt tới vải. Chỉ thấy vải bị nóng, sau đó lập tức đốt cháy, nhanh chóng biến thành một đoàn tro xám. Mà chốt cửa kia không có vải giữ kéo, Bỗng chốc "Két cạch" rồi rơi xuống, vừa vặn đem cửa khóa lại.

Đám người bừng tỉnh đại ngộ, nghị luận ầm ĩ, nói: "Nguyên lai là vậy, thật sự là không thể tưởng tượng a!"

Tô Chuyết nói: "Ta hỏi qua Dương Đại Chí, người quét dọn gian phòng này, vào ngày thứ hai, đúng là trên đất quét lên rất nhiều tro xám như vậy, chính là đốt cháy loại vải này gây nên. Mà cây nến trên bàn này cũng đã đốt hết, ngày thứ hai đổi cây mới. Những thứ này đều có thể chứng minh nguyên nhân hình thành mật thất này."

Lữ Hiếu Như vẫn muốn tìm chút điểm đáng ngờ để phản bác, nói: "Cho dù lời ngươi nói đều là thật, thế nhưng vậy cũng không thể chứng minh hung thủ không phải là Lăng Sương. Nói không chừng những thứ này chính là hắn thiết kế đây? Bằng không thì hắn đi nhầm vào gian phòng này, làm sao lại không thấy Lăng Chí Thiện hả?"

Tô Chuyết cười đáp: "Kỳ thật khi Lăng Sương trở lại căn phòng này, Lăng lão gia ở ngay trong phòng, bất quá không phải là chính ông ta, mà là thi thể! Lúc Lăng Sương vào phòng, Lăng lão gia đã chết rồi."

"Lúc ấy ông ta bị hung thủ dùng mảnh vải cột như này, vòng qua xà nhà, treo giữa không trung, vậy nên Lăng Sương mới không thấy được thi thể. Sau đó hung thủ thừa dịp Lăng Sương mê man, châm lửa cây nến, đóng kỹ cửa phòng. Chờ ngọn nến đốt đến vải, thì sẽ phát sinh một màn vừa nãy chúng ta nhìn thấy, cửa phòng bị cài chốt, thi thể rơi xuống mặt đất!"

Gia Cát Tranh xử án nhiều năm, lúc này cũng không nhịn được hít sâu một hơi. Thiết kế như thế, thật sự nghe rợn cả người. Lữ Hiếu Như có chút gấp, nói: "Tất cả những thứ này đều là suy đoán của ngươi, căn bản không có chứng cứ!"

Tô Chuyết cười đáp: "Ai nói ta không có chứng cứ? Thứ nhất, trên xà nhà vốn rơi đầy tro bụi, bây giờ lại có dấu vết mấy đường sạch sẽ, đó chính là vải treo phía trên, chùi sạch sẽ. Thứ hai, đầu chốt cửa này có một đường vết tích hun sấy, nói rõ chính là đốt cháy đầu vải kia gây nên. Thứ ba, đêm qua ta mở quan tài nghiệm thi, phát hiện chỗ ngực bụng của Lăng lão gia có vết gãy xương sườn, đó căn bản không thể nào là cùng hung thủ vật lộn mà sinh ra, bởi vì không ai nghe thấy động tĩnh. Chỗ gãy xương này là lúc thi thể từ giữa không trung rơi xuống mà ngã gãy!"

Tô Chuyết nói mấy câu, triệt để làm Lữ Hiếu Như á khẩu không trả lời được, lại không có sức mà phản bác. Gia Cát Tranh gật đầu, nói: "Mặc dù ngươi tự tiện mở quan tài người khác, bất quá ngươi cũng tra ra chân tướng câu chuyện, tính là công tội bù nhau đi. Bất quá bây giờ ngươi còn chưa có vật chứng gì để chứng minh, hơn nữa thứ vải kia là từ đâu tới."

Tô Chuyết cười nói: "Đây chính là chứng cứ thứ nhất ta muốn mọi người nhìn!" Nói xong, từ trong ngực lấy ra món y sam rách rưới kia, nói: "Những sợi vải này chính là kéo xuống từ trên bộ y phục này. Vải vóc của y phục này cũng không bình thường, chẳng những bền chắc vô cùng, hơn nữa nhẹ lạnh mát mẻ, chính là vải vóc đặc sản nổi danh của cửa hiệu lụa Lăng gia, chuyên cung cấp quan lại quyền quý mặc ngày hè. Chỉ là có một điểm, vải vóc này gặp lửa thì sẽ lập tức đốt cháy, hóa thành tro xám, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi."

Gia Cát Tranh vội hỏi: "Bộ y phục này là tìm từ nơi nào?"

Tô Chuyết nhìn thoáng qua Lăng Vũ, nói: "Đây là tối hôm trước tiểu dân tìm từ trong phòng Lăng Sương."

Ánh mắt đám người đều nhìn hướng Lăng Vũ, Lăng Vũ khẽ giật mình, cả giận nói: "Nói bậy, ta căn bản không có bộ y phục này!"

Gia Cát Tranh đột nhiên nói: "Ta hiểu rồi! Nếu như bộ y phục này thật sự tìm từ trong phòng Lăng Vũ, như vậy hung thủ hẳn là Thẩm phu nhân và Lăng Vũ! Vậy Thẩm phu nhân cố ý gọi lại Lăng Sương, chẳng những dự tính khiến hắn đi nhầm gian phòng, cũng vì kéo dài thời gian cho Lăng Vũ giết người bố trí cơ quan!"

Tô Chuyết gật đầu, nói: "Đại nhân suy đoán tuyệt không sai, mới đầu tiểu dân cũng nghĩ như vậy. Đặc biệt là khi nhìn thấy Thẩm phu nhân và Thẩm Đông Lai, kiệt lực muốn đoạt lấy gia sản vốn nên từ Lăng Phong kế thừa, tiểu dân càng tin tưởng chuyện này là bọn họ thiết kế. Nhưng trong đó lại có một sơ hở rất lớn!"

Gia Cát Tranh hỏi: "Sơ hở gì?"

Tô Chuyết giao bộ y phục kia cho ông ta, hỏi ngược lại: "Đại nhân nhìn xem bộ y phục này có chỗ gì kỳ quái không?"

Gia Cát Tranh nhìn chốc lát, mờ mịt lắc đầu.

Tô Chuyết giải thích nói: "Nếu như hung thủ chuyên môn tìm một tấm vải, như vậy không cần thiết làm thành quần áo. Đã làm thành quần áo, nhất định chính là vì mặc lên người, lúc giết người vừa vặn phát huy được tác dụng. Thế nhưng bộ y phục này quá sạch sẽ! Bây giờ là mùa hè chói chang, nếu như mặc lên người bộ y phục này, như thế nào lại không có vết mồ hôi mùi mồ hôi đây? Mà quần áo lại rất sạch sẽ, đương nhiên hung thù không có khả năng vào ngày thứ hai rửa sạch sẽ bộ quần áo rách nát này. Bởi vậy bộ y phục này căn bản không phải là Lăng Vũ mặc, mà là có người cố ý muốn trù tính giá họa cho hắn!"

Gia Cát Tranh giật mình, nói: "Tên hung thủ này cũng thật sự là phí hết tâm tư! Như vậy hung phạm đến cùng là ai?"

Tô Chuyết đưa tay chỉ hướng một người, nói: "Hung thủ chính là ngươi, Lăng Phong Lăng đại công tử!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.