Giang Khôi giật mình, đột nhiên đứng lên, nghiêm nghị hỏi: "Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi và gã đạo phỉ kia cùng một bọn?"
Tô Chuyết nói: "Ta chẳng qua đoán xem thôi. Đạo phỉ lưu lại mấy chữ này ở ngoài tường, tất nhiên có chỗ chỉ điểm, lại nhìn vẻ mặt của Giang tổng binh, đương nhiên không khó đoán được. Chỉ là ta rất hiếu kì, ngọc bích Bàn Long này đến cùng là bảo vật gì, chẳng lẽ đến bây giờ Tổng binh đại nhân còn không chịu nói cho chúng ta biết sao?"
Giang Khôi quả quyết đáp: "Không được!"
Mã Chân không vui nói: "Giang tổng binh, chuyện đến nước này còn có cái gì tốt mà giấu diếm? Ta xem gã giặc cướp kia biết đến còn nhiều hơn so với người hộ tiêu ta. Nếu như lại xảy ra sự cố, lại chết người, cũng đừng trách ta không tận lực!"
Mã Chân nói thế, Giang Khôi cũng có chút dao động. Dọc theo con đường này toàn bộ nhờ vào tên tuổi của vị Mã tiêu đầu này và Vạn Lý Tiêu Hành, một đoàn người mới có thể bình yên đi đến đây. Bằng không thì chỉ dựa vào mấy tên quan binh, làm sao có thể thông qua mấy bè lũ cướp núi. Mấy người Dương Thụ Hoa cũng khuyên nhủ: "Giang thủ lĩnh, nếu không thì nói cho bọn hắn đi..."
Giang Khôi thở dài, hỏi: "Hiện tại giờ gì rồi?"
Trúc nương vội vàng trả lời: "Sắp qua giờ Tý rồi."
Giang Khôi nói: "Còn có hai canh giờ trời mới sáng..." Hắn quay đầu nói với Dương Thụ Hoa và Vương Sơn Quý: "Các ngươi đi khiêng xuống cái rương."
Hai người lĩnh mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/116912/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.