Cả hai đi ra cửa thấy ba người Võ, Đinh, Thích đứng đợi bên ngoài, Chế Vân liền xua tay nói “Sao các ngươi còn ở đây? Bọn ta phải ra vườn hoa, các ngươi không cần đi theo đâu!” Nói rồi chụp lấy tay Lê Hiểu Bình chạy mau ra đại sảnh. Ba người Võ, Đinh, Thích không nói không rằng chỉ trố mắt nhìn theo, đám thị nữ hầu hạ bên cạnh Chế Vân thấy hai người chạy mau thì sợ hãi đuổi theo nhưng làm sao kịp, khi Chế Vân và Lê hiểu Bình đã gia tăng cước bộ chạy mau chỉ trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi.
Chế Vân cùng Lê Hiểu Bình ra đến khu vườn hoa rộng nằm phía tây phủ, đi qua cầu đá bắt ngang một con súi nhỏ nước róc rách trong suốt, bên dưới đầy cá bơi lội, hai bờ liễu tùng rợp bóng, chim hót ríu rít trên cành, mặt nước tỉnh lặng, lá trôi theo làn gió nhẹ, cảnh đẹp thầm lặng tỉnh lặng thật khiến lòng người xôn sang. Một nam một nữ trong tuổi đôi mươi, một trước một sau tung tăng chạy nhảy vô cùng vui vẻ.
Chế Vân tay hái hoa, miệng cười tíu tít, nàng còn trong tuổi đồi mươi tính khí hãy còn trẻ con, đùa nghịch không biết chán, thấy Lê Hiểu Bình vui vẻ phía sau thì cất tiếng hát.
“Mùa đã thức. Xaranai đã véo von từ cõi xa xăm gọi bừng mặt trời ngái ngủ. Gọi lùi bước Yang toan đi. Gọi giật hồn tha ma lảng vảng. Gọi ầm ầm tapuk bhaw. Gọi phụt mạch nước ngầm trên mảnh vườn bén liếc, gót chân thô. Mùa đã thức. Gọi về vạn bước tha hương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-nghia-hiep/3951117/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.