Lão Tây Sứ quay sang Lý Trung Hưng bật cười hề hề nói “Lão già hồ đồ này, thân phận địa vị không còn hữu dụng với Nam Lĩnh Hội nữa, lần hội kiến này hai lão lần đầu tiên xuất sơn lý nào lại đem gã thiếu niên đó tế lễ thì không hay cho lắm. Lão mong thánh chủ bỏ quá cho gã một lần. Lời hắn nói xem ra có ý, trước nay Nam Lĩnh Hội hành sự đều lấy danh chính ngôn thuận làm trọng, sớm đã quy thuận triều đình, lời hiệu triệu phản Trần phục Lý từ lâu không còn ý nghĩa nữa, mấy đời thánh chủ cũng được triều đình ân sủng không ít. Đã đành là mấy năm nay bọn quan lại hồ đồ có ý gây chuyện thị phi với Nam Lĩnh Hội, nhưng chúng ta cũng không bắt buột phải liên minh với ngoại bang. Lão già này thấy tên tiểu tử kia nói có ý không sai, làm ngược lại Nam Lĩnh Hội còn đâu chỗ đứng trên giang hồ nữa!”
Lâm Ngạc nghe lão Tây Sứ nói một tràng thì khoái trá cười hô hô nói “Ha ha từ trước đến nay ta thấy lão huynh ăn nói hồ đồ, bẩn thỉu không rõ hôm nay trúng tà thuật gì mà ăn nói ra ngô ra khoai, thật khó lòng ngờ tới! Ha ha lão huynh nói ta thấy khoái cái bụng, nghe lọt cái tai lắm.”
Lý Trung Hưng biết lão Tây Sứ chỉ có ý nói khiêm nhường, thầm nhủ “Hai lão già này tuổi tác không nhỏ, nội công không chút thuyên giảm, đầu óc không thể nói là lẩn thẩn được!” Lão đưa mắt nhìn hơn nghìn môn đồ, quả nhiên lời của hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-nghia-hiep/3951109/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.