Cao Bát ngồi một mình uống rượu, hơn hai ba canh giờ thì nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa chạy nước kiệu vội vã gõ trên nền đá, rõ ràng là coi thường tính mạng người trên phố. Tiếng tên cưỡi ngựa dõng dạc ra roi rất dữ “hây, hây!”, đám dân chúng trong thành la lối ỏm tỏi. Y vội bước ra cửa sổ nhìn xuống, thì nhận ra ngay một tên trong đám người ăn mặc rách rưới nửa tháng trước thì phì cười “Hẳn sẽ có lắm trò vui đây!” Nghĩ vậy y đi xuống lầu trả tiền phòng, hẹn mấy hôm nữa sẽ quay lại.
Cao Bát ra dắt ngựa rồi nhanh chóng ra roi đuổi theo người ăn mặc rách rưới đó.
Ra hết thành, đến một khu rừng thì mất dấu tích của người cưỡi ngựa, Cao Bát hỏi thăm mấy người tiều phu trên đường, họ đều lắc đầu không biết. Y thất vọng cho ngựa rảo bộ dọc con đường mòn, dừng nghĩ bên bờ một con sông nước chảy xiết. Giữa dòng mấy con thuyền ngư phủ trôi lờ đờ, trông xa như lá trúc trôi giữa lòng hồ. Cảnh xanh, bở rủ liểu cành, hoa dại tung rơi sắc thắm, gửi dòng nước gợn sóng, vẻ đẹp nghìn vạn lần thú vị. Cao Bát xuống ngựa, cột dây cương rồi ngã mình nằm cạnh bờ sông, chân bắt chữ ngũ, đầu gác tay làm gối, miệng huýt sáo khe khẽ, hai mắt thiu thiu thưởng thức tiếng nước, chim hót vui vẻ thì lại nghe có tiếng ngựa đi đến gần.
Cao Bát vừa nghe tiếng, đã giật mình ngồi nhỏm dậy đưa mắt nhìn ra xa, quả nhiên là có hơn mười mấy người đi đến gần. Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-nghia-hiep/3951053/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.