Chương thứ bảy mươi hai
Lệ Tùy dứt khoát hỏi: "Giết ả?"
Chúc Yến Ẩn:...
Khó khăn lắm mới bắt được về, mới thế đã giết có phải là quá mức đơn giản thô bạo rồi không.
Nhưng y cũng thu được một phát hiện, đó chính là khi nghe thấy chữ "giết", ánh mắt Nguyên Dã Nguyệt hơi loé lên, dường như có chút sợ hãi.
Ả sợ chết!
Thế mà lại sợ chết?
Cổ Tát Man Mại sợ chết thì cũng thôi đi, bởi não tên đó quả thật hơi tàn, bộ dạng cũng rất dung tục ham sống. Nhưng Nguyên Dã Nguyệt thân là đại hộ pháp Phần Hoả Điện, địa vị chỉ đứng sau sự tồn tại của Xích Thiên, cũng sẽ sợ chết? Cái này hình như không quá đẹp đôi với thân phận đâu, chẳng lẽ không phải là nên "Thề cùng Thánh Giáo tồn vong" các thứ?
Nguyên Dã Nguyệt cũng ý thức được bản thân thất thố, biểu cảm rất nhanh đã khôi phục như thường.
Nhưng có như thường cũng vô dụng thôi, dựa vào cái đầu của Chúc Nhị công tử, lần theo một sợi tơ nhện có thể móc ra cả ổ... ặc, nhện to, so sánh như vậy khả năng không được thích hợp cho lắm, nhưng ý tứ chính là ý tứ đó.
Nếu đã sợ chết, còn rất yêu thương em trai mình, vậy chẳng khác nào có những hai nhược điểm, sự việc bỗng chốc dễ giải quyết hơn nhiều rồi.
Nguyên Dã Nguyệt dứt khoát nhắm mắt lại, trông có vẻ là không muốn nói một câu nào nữa, cũng không muốn để lộ ra thêm nửa phần cảm xúc.
Chúc Yến Ẩn suy nghĩ chốc lát, hỏi: "Ta nghe nói ngươi có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-lon-nhu-vay/1370649/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.