Chương thứ sáu mươi mốt
Đêm hôm đó, Giang Thắng Lâm lại nghiền thuốc dưới ánh đèn. Y cẩn thận từng chút đổ bột phấn xuống khay, vừa mới chuẩn bị chia ra đựng vào bình thì có người đột ngột đẩy cửa phòng.
Gió lạnh kèm mưa tuyết vù vù thổi ngược vào, Giang Thắng Lâm vội vàng bảo vệ những thứ đồ trên bàn trong vòng tay: "Sao ngươi còn chưa ngủ."
"Vừa luyện công xong." Lệ Tuỳ tiện tay kéo ghế qua.
Giang Thắng Lâm nhíu mày: "Không phải là đang luyện công thì thương cũ tái phát đó chứ?"
"Gần đây không việc gì." Lệ Tuỳ nói, "Hôm nay ta nghe thấy quản gia Chúc phủ dặn dò gia đinh, nói phải đến Sương Bì Thành chuẩn bị trước một toà nhà lớn."
"Phải rồi, đợt trước ông ấy từng đến tìm ta bàn bạc." Giang Thắng Lâm nói, "Chúc công tử phục hồi không tệ, kế đến chủ yếu là phải uống thuốc đúng giờ, an tâm tĩnh dưỡng. Đội ngũ Chúc phủ hẳn là sẽ ở lại Sương Bì Thành, không cùng chúng ta đi lên phía Bắc nữa đâu."
"Bệnh tình của y có thể rời ngươi?"
"Vừa nãy không phải ta đã nói rồi sao, uống thuốc đúng giờ, an tâm tĩnh dưỡng. Huống hồ tự Chúc phủ cũng mang theo một nhóm đại phu, những việc còn lại bọn họ dư sức xử lý, không cần cái gì cũng dựa vào ta."
Lệ Tùy gật đầu: "Vậy thì tốt."
Giang Thắng Lâm thử mạch cho hắn, tiếp tục nói: "Có điều ta nghe ý của Chương thúc là còn chưa đề cập với Chúc công tử việc sắp ở lại Sương Bì Thành, cho nên dạo này buồn lo tiều tuỵ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-lon-nhu-vay/1370638/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.