Chương thứ bốn mươi tám
Chúc Yến Ẩn không có kinh nghiệm chăm sóc người khác nhưng đã có một khối lượng lớn kinh nghiệm được người khác chăm sóc, lúc này trông mèo vẽ hổ cũng có thể bố trí cho bệnh nhân đâu vào đấy. Đầu tiên giở chăn ra giũ lên, đắp cho Lệ Tuỳ kín từ cổ đến chân, còn làm màu vỗ vỗ hai cái lên má hắn, chỉnh trang lại tóc tai: "Được rồi, ngủ đi."
Ổ chăn rất mềm, như một cụm mây được nắng sưởi ấm áp dễ chịu, bao quanh thân thể vừa hay ngăn cách sự lạnh lẽo cơn mưa đêm kéo đến. Lệ Tuỳ nằm trên gối một cách phối hợp, nói: "Ta không việc gì."
"Bị thương đến tận xương rồi mà còn gọi là không việc gì được ư?" Chúc Yến Ẩn ngồi ở cạnh giường, "Đương nhiên, nếu ngươi đang nói đến Phan Sĩ Hầu thì quả thực đó không phải là việc của chúng ta." Bản thân trước đó thế mà lại cảm thấy ông già ấy không tính là tệ, còn khuyên Lệ Tuỳ nên đối xử với trưởng bối thêm kiên nhẫn, quan tâm. Kết quả đêm nay diễn ra một vở như vậy, bỏ đi, không nghĩ nữa, cứ nghĩ đến là bắt đầu tức ói.
Bèn nói: "Ngươi ngủ mau!"
Lệ Tuỳ hỏi: "Người đọc sách các ngươi đều ru ngủ một cách hung thần ác sát như vậy?"
Chúc Yến Ẩn thả chậm ngữ điệu, không, không hẳn, thế để ta ngâm cho ngươi nghe bài thơ nhé, "Hồng phai như tình chàng / Nước xiết tựa sầu thiếp", hay là ngươi muốn nghe dịu dàng tình tứ hơn một chút, thích gì chiều nấy.
Lệ Tuỳ cười: "Đều được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-lon-nhu-vay/1370625/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.