Chương thứ mười chín
Người của Chúc phủ đều cảm thấy Phượng Minh Sơn rất tuyệt vời, thanh nhã u tĩnh thích hợp để dưỡng bệnh, nhưng không còn cách nào khác, Thần y phải rời khỏi, những người còn lại chỉ đành đi theo. Trước khi lên đường một ngày, Chúc Chương tìm đến Giang Thắng Lâm, hàm súc mà quanh co hỏi han, phải chăng Lệ cung chủ không thể đi cùng chúng ta, trong tay ngài ấy hình như còn có chuyện chưa làm xong nhỉ? Ai ôi, thật là vất vả, cứ ở quán trọ mãi cũng không phải biện pháp hay, chi bằng như vậy đi, để chúng ta thay Lệ Cung chủ mua một tòa nhà lớn, ngủ nghỉ ít nhiều thêm thoải mái dễ chịu.
Giang Thắng Lâm thông cảm với lão quản gia trung thành này một chút, khá là không đành lòng nói: "Đừng làm vậy, có lẽ cung chủ không cần nhà lớn đâu."
Chúc Chương vội vàng bổ sung: "Hoặc là xây lại một tòa Vạn Nhận Cung trên đỉnh núi cũng được!" Tóm lại chỉ cần có thể giữ người ở một chỗ xa xôi, cách ly khỏi công nhà ta, vậy chuyện gì cũng có thể thương lượng.
Giang Thắng Lâm cảm thấy tai mình ù đi, đợi chút, ông vừa mới nói định xây lại một tòa gì cơ?
Chúc Chương còn đang tha thiết nhìn y, hiền hậu hòa ái, toàn thân đều tản ra hào quang rực rỡ của người có tiền Giang Nam.
Chói mắt thực sự.
...
Buổi tối, Lệ Tùy biết chuyện "nếu mình đồng ý ở lại Phượng Minh Sơn là có thể nhận được một tòa Vạn Nhận Cung", biểu cảm sượng ngắt rõ ràng. Hắn biết trong giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-lon-nhu-vay/1370596/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.