Chương thứ mười lăm
Chó của Chúc phủ cuối cùng cũng được cứu lại, cuộn tròn trong ổ, ư ử ư ử cực kì đáng thương.
Chúc Chương ngẫm nghĩ một lúc mà sợ hãi không thôi, may sao người chưa ăn phải, nếu không thì còn bằng nào nữa?
Vì tránh cho sự xúi quẩy này lại giáng xuống lần hai, ông đặc biệt xách theo các loại thuốc bổ quý giá đến tìm Giang Thắng Lâm, nói bóng nói gió nhắc nhỏm, mong rằng sau này Lệ Cung chủ đừng đưa công tử nhà ta đi dạo loạn nữa, càng không thể ăn uống tùy tiện.
Thật ra Giang Thắng Lâm cũng đang trong trạng thái kiểm điểm, nghĩ lại tại sao mình có thể ôm kỳ vọng "sẽ du sơn ngoạn thủy một cách đàng hoàng" với Lệ Tùy, nghĩ bao nhiêu thấy sai lầm bấy nhiêu, vì thế một câu đồng ý luôn: "Được, có thể, không vấn đề."
Chúc Chương vẫn chưa yên tâm, do đó lại bồi thêm một câu: "Nếu Lệ Cung chủ thực sự cần người hầu ngài ấy ra ngoài du sơn ngoạn thủy, chỉ cần mở miệng, chúng ta bỏ tiền thuê là được, mấy chục mấy trăm, nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề."
Giang Thắng Lâm nghĩ đến bản mặt của Lệ Tùy, cảm thấy khả năng cao là chẳng có mấy người tình nguyện đến kiếm khoản thu nhập ngoài giờ hầu-du-ngoạn này đâu.
Chúc Chương lại rất chắc chắn, khẳng định có, ta đã tham khảo khắp nơi rồi, trong giang hồ có không ít tử sĩ bán mạng, chỉ cần đủ bạc những chuyện khác không cần phải nói nhiều, xin Thần Y cứ yên tâm.
Giang Thắng Lâm:...
Đã bi tráng long trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-lon-nhu-vay/1370592/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.