Chương thứ mười hai
Diệp công không thích rồng, chỉ là thích những thứ trông giống rồng mà thôi.
Tương tự như thế, giang hồ mà Chúc nhị công tử hướng tới cũng không phải giang hồ tàn khốc trong hiện thực, mà là giang hồ tươi đẹp do các nhà văn sáng tạo ra. Ma đầu trên trang sách so với ma đầu trong đời sống hàng ngày... hình như cũng không phải là ma đầu, mà thôi mặc kệ là cái gì đầu đi, nghĩ đến đầy trời mưa máu và thủ cấp bay tứ tung kia, Chúc Yến Ẩn cảm nhận được dạ dày lại giở chứng co bóp dữ dội, lúc này không cần gia đinh ấn đầu, cũng kiên quyết không muốn nhìn xuống chân núi thêm một cái nào nữa.
Chẳng qua y không muốn xem, có người lại càng muốn cho y xem.
Thác nước trút xuống hạp cốc như sấm động, gió cuốn hơi sương ẩm ướt khiến bốn phía càng thêm giá rét.
Chúc Yến Ẩn ngồi sụp trong bụi cỏ, toàn thân cứng đờ nghĩ, ta lạnh.
Mà chuyện lạnh hơn nữa vẫn còn ở phía sau.
Đột nhiên một giọt máu nhỏ xuống đánh độp, vẽ nên một đoá hoa trên tảng đá trắng trước mặt.
Rồi đóa thứ hai, đóa thứ ba tí ta tí tách.
Thanh Tương Quân Kiếm mà Chúc nhị công tử từng ôm lòng say đắm, thậm chí tâm tâm niệm niệm muốn đặt trong phòng riêng để ăn ngắm ngủ ngắm, lúc này tựa như một con quái vật no máu, dữ tợn tàn khốc, không ngừng trượt xuống những đốm hoa đỏ tươi.
Ánh mắt Chúc Yến Ẩn chậm rãi đi lên theo thân kiếm.
Lệ Tùy đang cạn lời nhìn y.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-lon-nhu-vay/1370589/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.