Chương thứ bảy
Sau khi tiễn Giang Thắng Lâm đi, Chúc Yến Ẩn tỉ mỉ trau chuốt lại màn đối thoại hồi nãy giữa hai người, càng thêm cảm thấy mình có quan hệ với giang hồ. Nói không chừng thực sự là bồ bịch cũ... không đúng, là bạn thân cũ của Lệ Tuỳ cũng nên.
Y rút chổi lông gà trên đầu giường xuống, đi mấy đường quyền mong tìm về được phảng phất bóng dáng đại hiệp năm xưa. Kết quả thật trùng hợp, Triệu Minh Truyền cứ phải chọn đúng lúc đó đẩy cửa bước vào, thấy thế giật mình hỏi:
"Hiền đệ đang làm gì vậy?"
Chúc Yến Ẩn bình tĩnh nhìn thẳng hắn: "Bụi dày, ta bị sặc đến ho khù khụ, phất qua tí."
"Đây đã là quán trọ sạch sẽ nhất trong thành rồi", Triệu Minh Truyền rót cho y một ly nước ấm, "Nơi ở tốt hơn cả Phúc Mãn Môn, sợ là chỉ có Vạn Nhận Cung thôi."
Chúc Yến Ẩn nhân cơ hội thăm dò:
"Xem phản ứng hồi nãy của Giang Thần y, Minh Truyền huynh có phải cũng cảm thấy quan hệ giữa ta và Vạn Nhận Cung không đơn giản không?"
"... Không nói chính xác được." Trải qua hai ngày bị những lời đồn đãi tẩy não, thật ra Triệu Minh Truyền cũng có chút hoài nghi nhân sinh. Hơn nữa, hắn lại vừa mới nhận được một phong thư, con dấu sáp của Võ Lâm Minh chói mắt đính ở trên đó, do Minh Chủ Vạn Chử Vân tự tay viết gửi, nói là muốn nhờ Chúc Yến Ẩn ra mặt, mời Lệ Cung chủ Vạn Nhận Cung ba ngày sau đến sảnh nghị sự, cùng chúng quần hùng bàn bạc việc thảo phạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-lon-nhu-vay/1370584/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.